Cô khóc sưng đỏ cả đôi mắt, hình ảnh này lập tức đập vào tầm mắt của hắn.
Biểu tình của cô rất là thê lương, trong con ngươi đen nhánh tất cả đều là sương mù, đong đầy nước mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra.
Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng như vậy của cô bao giờ, hình ảnh này lập tức khiến đôi mắt của hắn như bị ngàn mũi dao đâm bị thương, bàn tay đang ngừng lại ở trên bả vai của cô đột nhiên run lên, giây tiếp theo lại không biết nên phản ứng như thế nào.
Cách một tầng nước mắt, Qúy Ức nhìn chằm chằm Hạ Qúy Thần hồi lâu, lúc cô thấy rõ khuôn mặt của hắn thì lập tức né tránh, trong mắt rõ ràng xẹt qua tia khiếp sợ. Nhưng ngay sau đó tầm mắt của cô liền dừng ở chỗ cổ tay của hắn, lúc phát hiện không có sợi dây đỏ thì thân thể đang căng chặt mới thoáng thư giãn ra một chút, cô hướng về phía hắn hơi hơi hé miệng, đại khái là muốn kêu một tiếng “Anh Dư Quang”, xong cuối cùng lại chỉ giật giật khóe môi, cái gì cũng không nói liền rũ đầu xuống một lần nữa.
Hạ Qúy Thần đem một loạt phản ứng của Qúy Ức thu hết vào đáy mắt, cảm giác lúc đó của hắn giống như là bị một bàn tay hung hăng bóp nát tâm can, trái tim kịch liệt đau đớn.
Ở khách sạn Bốn Mùa, hắn phát hỏa với cô, chung quy vẫn khiến cô sợ hãi ….
Hạ Qúy Thần rũ mi mắt, che đi sự ảo não trong đáy mắt, chờ đến khi ngực bớt đau một chút thì hắn mới chậm rãi đem bàn tay đang đặt ở trên bả vai dịch chuyển lên trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thân thể của Qúy Ức nhẹ nhàng run rẩy, bàn tay đang đặt trên đầu gối cũng tăng thêm lực, nhưng cô lại không có né tránh lòng bàn tay của Hạ Qúy Thần.
Lực đạo vuốt ve của Hạ Qúy Thần càng thêm mềm nhẹ ( mềm mại + nhẹ nhàng) ôn hòa, còn mang theo một cổ thương tiếc.
Tối hôm qua sau khi ra khỏi khách sạn, cô một thân chật vật ngồi trên taxi, không thể trở lại trường học, không thể về nhà, cũng không thể đi tìm bạn bè, cuối cùng cô chỉ có một lựa chọn là trốn ở chỗ này để xử lý vết thương.
Cô không nghĩ sẽ có người quan tâm đến mình, nhưng cố tình vào thời điểm cô khổ sở nhất, Hạ Dư Quang lại xuất hiện, còn ôn nhu quan tâm cô như vậy.
“Hạ Dư Quang” nhẹ nhàng lau nước mắt còn lưu lại trên khóe mắt của Qúy Ức, ủy khuất trong lòng của cô qua thời gian dài rõ ràng đã tiêu tán được một ít, nhưng lúc này không biết vì sao lại bỗng nhiên tăng thêm vô số lần, vốn nghĩ rằng không còn nước mắt để khóc nữa, ngờ đâu sương mù nơi đáy mắt lại hóa thành nước mắt, tràn ra từ khóe mắt rồi rớt xuống sàn nhà, phát ra âm thanh thực nhẹ.
Nhìn thấy cô rơi nước mắt, tim của Hạ Qúy Thần giống như bị một con dao nhỏ đâm một cái, khiến hô hấp của hắn ngừng lại, sau một lúc lâu hắn mới sờ soạng di động trong túi, mở khóa màn hình, vào mục tin nhắn gõ một câu, một câu mà hắn đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”.
Hắn chọt chọt vào đầu gối của cô, sau đó đưa điện thoại di động tới trước mặt của cô.
Cô hơi nâng mặt lên một chút, không nhìn hắn, tầm mắt trực tiếp đặt tại chỗ màn hình điện thoại.
Đã xảy ra chuyện gì?
Một câu hỏi rất đơn giản, lại làm Qúy Ức rơi nước mắt càng nhiều.
Bàn tay cầm điện thoại di động của Hạ Qúy Thần, không bao lâu liền dính đầy nước mắt của Qúy Ức.
Hạ Qúy Thần mím môi, không phát ra âm thanh, thu hồi điện thoại, tiếp tục gõ mấy chữ: “Đừng khóc ……..”
Sau khi Qúy Ức nhìn thấy hai chữ này, chẳng những không có ngừng khóc mà ngược lại càng khóc nhiều hơn.
Hạ Qúy Thần thấy cô vẫn khóc, còn càng ngày khóc càng dữ dội, cả người liền trở nên có chút không biết làm thế nào.
Hắn cầm di động, vắt hết óc để suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra được câu từ gì tốt để an ủi, vì thế liền tùy tiện ném điện thoại sang một bên, sau đó nâng mặt cô lên, lau nước mắt giúp cô.