Thẳng đến lúc bàn tay của hắn đều bị nước mắt của cô thấm ướt đầm đìa, cô vẫn còn khóc.
Hạ Qúy Thần thật sự không có cách gì, hắn khẽ thở dài một hơi rồi ngồi trên chiếu, sau đó vươn tay kéo cô từ góc tường đến trước người của mình, đem thân thể của cô tựa vào trong lồng ngực của hắn, đem bàn tay vừa mới lau nước mắt đổi thành nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
Hạ Qúy Thần ôm Qúy Ức khiến cả nguời Qúy Ức cứng đờ một chút, cô hơi hơi muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn nhưng cánh tay của hắn lại tăng thêm lực, vì thế cô liền dừng giãy giụa.
Có thể là cô không có thói quen được hắn ôm ấp nên cả người có chút cứng đờ, có lẽ là động tác hắn vỗ vỗ lưng cho cô quá mức ôn nhu nên qua một lúc, cơ thể của cô dần dần buông lỏng xuống, sau đó đem mặt chôn ở lồng ngực hắn, tùy ý khóc ra tiếng.
Hạ Qúy Thần để cô khóc tùy ý, đến khi quần áo trước ngực của hắn đều bị nước mắt của cô làm cho ướt nhẹp, cô khóc khàn cả tiếng thì hắn vẫn duy trì tư thế ôn nhu ôm cô.
Tiếng khóc của cô dần dần biến thành tiếng nức nở, lúc sau so với lúc trước càng ngày càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng, trong phòng hoàn toàn an tĩnh trở lại, Hạ Qúy Thần ôm lấy Qúy Ức không buông, Qúy Ức nằm ở trong lồng ngực của Hạ Qúy Thần cũng không có tránh thoát.
Nếu như có thể, Hạ Qúy Thần thật sự hy vọng hắn và cô cứ ôm nhau như thế này đến thiên trường địa cửu.
*Thiên trường địa cửu: Trường tồn sánh ngang trời đất.
Lúc cảm xúc của cô đã ổn định, hắn mới bỗng nhiên nghĩ tới, tối hôm qua sau khi cô rời khỏi khách sạn, liền một mình trốn ở đây luôn sao?
Chỗ này ngày thường không có ai đến, bộ dáng của cô thoạt nhìn giống như không có thay đổi gì, đã gần qua một ngày một đêm, chẳng lẽ cô vẫn luôn ngồi xổm ở đây, không ăn cái gì sao?
Hạ Qúy Thần vừa nghĩ, liền hơi lôi cô ra khỏi lồng ngực của hắn một chút, sau đó sờ tìm điện thoại trên mặt đất, mở mục tin nhắn ra, gõ lên: “Em đã ăn gì chưa?”
Thật đúng như hắn suy đoán, cô cả ngày không có ăn cơm?
Tim của Hạ Qúy Thần lại đau thêm một chút, sau đó lại tiếp tục gõ chữ trên màn hình: “Anh đi nấu cho em chút gì đó, được không?”
Lúc nhìn thấy những lời này, Qúy Ức liền liếc nhìn thời gian trên điện thoại của Hạ Dư Quang, đã 9 giờ tối rồi, giờ này mà còn nấu cơm thì có phải là làm phiền anh ấy quá hay không?
Cô vừa mới chuẩn bị cự tuyệt, Hạ Qúy Thần đã thu hồi điện thoại lại, rồi đánh một hàng chữ trên màn hình: “Trên đất rất lạnh, anh đưa em vào phòng ngủ nghỉ ngơi trước, đợi anh nấu cơm xong sẽ gọi em ra ăn, được không?”
Giọng điệu anh Dư Quang nói chuyện với cô, cả hai lần đều là kiểu thương lượng, cảm giác được người ta coi trọng cùng để ý quét qua toàn thân Qúy Ức, làm đáy lòng của cô hơi hơi ấm áp, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện: “Qúa phiền toái …..”
Bởi vì khóc nên âm thanh của cô có chút khàn khàn, Hạ Qúy Thần suy nghĩ một lát mới hiểu được ý tứ của cô
Cô là không muốn hắn nấu cơm, bởi vì rất phiền toái.
Mặt mày của Hạ Qúy Thần liền trở nên ôn nhuận, hắn hướng về phía cô lắc lắc đầu, không có gõ chữ nữa mà trực tiếp đứng lên, sau đó bế cô đi về phía phòng ngủ.
Lúc đặt Qúy Ức nằm xuống giường, Hạ Qúy Thần mới phát hiện ra cô cư nhiên vẫn luôn để chân trần.
Tuy rằng trong nhà có lò sưởi nhưng bàn chân của cô vẫn lạnh băng, có chút dọa người.
Hắn đắp cho cô hai lớp chăn, cầm di động gõ cho cô một câu “Chờ anh một lát, lập tức xong”, sau khi nhìn thấy cô gật đầu thì hắn mới đứng dậy, lúc hắn chuẩn bị xoay người rời đi thì lại nhìn thấy trong tay cô đang cầm một chiếc bút ghi âm.