Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, nội dung tin nhắn hiện ra rõ ràng trên chỗ khóa màn hình.
Là Lâm Chính Ích gửi tới: “Tiểu Ức, tôi gọi điện cho cô cả ngày hôm nay, tại sao cô lại không nghe?”.
Cả ngày hôm nay Lâm Chính Ích cũng gọi điện thoại cho Qúy Ức?
Mặt mày Hạ Qúy Thần lạnh hơn rất nhiều, hắn vừa mới chuẩn bị chuyển dời tầm mắt, điện thoại di động trong tay lại chấn động một chút.
Vẫn như cũ, là tin nhắn của Lâm Chính Ích: “Tiểu Ức, chuyện đầu tư cho “Tam thiên si”, tôi đã cho thư ký nói chuyện với thư ký của Hạ Qúy Thần, không phải tôi không muốn làm như cô nói, tôi đã đưa ra vốn đầu tư như ban đầu, còn tăng thêm 20% nhưng mà Hạ Qúy Thần lại không cần, không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, buổi sáng hôm nay tôi còn cho người sang bên đó bàn bạc, bên kia cũng không thèm cho người đón tiếp, cô nói xem chuyện này mà nháo ……..”
Tin nhắn của Lâm Chính Ích có chút dài, Hạ Qúy Thần vừa mới đọc xong, còn chưa có hiểu thấu nội dung thì tin nhắn thứ ba của ông ta lại nhảy vào chỗ khóa màn hình: “Tiểu Ức, hiện tại tôi thật sự không có biện pháp để đầu tư cho “Tam thiên si”, nếu không thì cô xem như thế này có được không, bộ phim tôi mới đầu tư, tôi sẽ để cho cô nhân vật tốt nhất, cô đem bút ghi âm trong tay cô đưa cho tôi có được hay không?”.
“Hoặc là, cô nói điều kiện khác, chỉ cần tôi có thể đáp ứng thì đều tận lực thỏa mãn cô”.
Phía sau Lâm Chính Ích còn gửi rất nhiều tin nhắn nhưng Hạ Qúy Thần lại không có xem, tất cả lực chú ý đều bị câu “cô đem bút ghi âm trong tay cô đưa cho tôi có được hay không?” hấp dẫn.
Ở giới giải trí hỗn loạn, Qúy Ức vẫn luôn có thói quen mang theo đồng hồ ghi âm bên người, nếu không thì lần nghỉ phép ở suối nước nóng cô cũng sẽ không dễ dàng vạch trần âm mưu của Lâm Nhã.
Từ nội dung tin nhắn của Lâm Chính Ích, Hạ Qúy Thần có thể phỏng đoán được là trong tay Qúy Ức đang cầm ghi âm có nhược điểm của Lâm Chính Ích ….
Hạ Qúy Thần vừa nghĩ, tầm mắt vừa nhìn về phía Qúy Ức đang ngủ say, bên cạnh gối đang đặt một chiếc bút ghi âm, thứ mà cô luôn nắm chặt gắt gao trong tay từ lúc hắn bế cô từ phòng khách vào phòng ngủ.
Hạ Qúy Thần biết, khi người khác chưa cho phép mà đã tùy tiện động chạm vào đồ vật của họ là hành vi không có đạo đức.
Nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được mình đang hiểu lầm chuyện gì đó, cho nên hắn do dự vài giây, cuối cùng vẫn là đặt di động của Qúy Ức xuống, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy bút ghi âm rồi rời khỏi phòng ngủ.
Đóng cửa lại, Hạ Qúy Thần không có đi xa mà tùy ý đứng ở một bên vách tường, hắn bật bút ghi âm, bên trong rất nhanh liền truyền đến giọng nói của Lâm Chính Ích: “Không thấy cô thì tôi cũng quên mất, thấy cô tôi mới nhớ tới, Tiểu Ức ……… Ở đại học B điện ảnh của các cô có rất nhiều nữ nhân hầu ngủ? Có phải hay không? …… Tôi khuyên cô nên thành thành thật thật để cho tôi chơi …..”.
Tại khách sạn Bắc Kinh, Lâm Chính Ích có ý đồ quấy rối đối với Qúy Ức, Hạ Qúy Thần cũng đã nổi trận lôi đình, dù đã nghe thấy những lời này từ trước nhưng bây giờ khi nghe lại, ánh mắt của Hạ Qúy Thần vẫn có chút âm trầm, bất quá hắn cũng không có đắm chìm lâu trong lời nói của Lâm Chính Ích mà là nhớ lại nội dung tin nhắn trên màn hình điện thoại của Qúy Ức.
Lâm Chính Ích nói là do Qúy Ức phân phó nên mới đầu tư cho “Tam thiên si” một lần nữa.
Tuy rằng chỉ là tin nhắn, nhưng dựa trên nội dung Lâm Chính Ích thao thao bất tuyệt thì Hạ Qúy Thần vẫn có thể suy đoán được, hắn cự tuyệt đầu tư khiến Lâm Chính Ích có chút sốt ruột.
*Thao thao bất tuyệt: Nói hoặc viết liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt.