Cũng đúng, quy tắc ngầm như thế nào Lâm Chính Ích cũng có thể chơi, nhưng những lời nói bị ghi âm này lại không thể lọt vào tay người khác, nếu thật sự bị truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ phiền toái vô cùng.
Khó trách ông ta sẽ làm theo lời Qúy Ức, không những thế mà còn đưa ra điều kiện khác với cô, chỉ vì muốn có những đoạn ghi âm trong tay cô.
Lâm Chính Ích lăn lộn ở trong giới nhiều năm như vậy, có thể đi tới ngày hôm nay dĩ nhiên là người khôn khéo đến cực hạn, Qúy Ức có thể khiến Lâm Chính Ích nói gì nghe nấy, tất nhiên sẽ không có khả năng là dựa vào sắc đẹp, cho nên bút ghi âm mà hắn đang cầm mới là điểm mấu chốt …
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong lòng, Hạ Qúy Thần liền nhớ tới sự tình phát sinh trong hai ngày này.
Tối qua, Qúy Ức cùng Lâm Chính Ích dùng bữa tối.
Ban đêm, Lâm Chính Ích liền liên hệ với công ty của hắn, ý muốn đầu tư cho “Tam thiên si” lần nữa.
Buổi tối hôm nay, Lâm Chính Ích muốn đầu tư nhưng lại bị cự tuyệt, vì thế liền sốt ruột, vội hoảng (vội vàng + hoảng loạn) gọi điện cho Qúy Ức để nói điều kiện khác ……
Cả người Hạ Qúy Thần giống như bị điểm huyệt, bỗng nhiên đứng im bất động, hắn mơ hồ như là hiểu ra cái gì.
Có lẽ, có lẽ là do hắn hiểu lầm, tối hôm qua Qúy Ức đi tìm Lâm Chính Ích, căn bản không phải vì nhân vật trong “Bụi đất”, mà là vì ………
Hạ Qúy Thần không dám suy đoán nữa, hoặc có thể nói là, hắn cảm thấy nếu mình suy đoán tiếp thì quả thực chính là thiên phương dạ đàm.
*Thiên phương dạ đàm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác loác, không thật.
Cô ….. cô, cô sao có thể vì kéo đầu tư cho “Tam thiên si” mà đi tìm Lâm Chính Ích ….. Cô biết “Tam thiên si” là bộ phim của hắn, mà cô lại bài xích hắn như vậy …….
Nhưng cho dù hắn không tin thì Lâm Chính Ích cũng đã viết rõ ràng …..
Hạ Qúy Thần ngừng suy nghĩ để hít thở, đầu ngón tay cầm bút ghi âm không nhịn được tăng thêm lực, một loại cảm giác kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng loạn) cùng không biết nói gì, trong nháy mắt quét qua toàn thân của hắn.
Nếu đổi là ngày thường, nếu hắn biết được cô làm chuyện gì đó vì hắn thì hắn nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng giờ phút này, hắn lại sợ hãi, hắn sợ cô thật sự vì hắn mà đi tìm Lâm Chính Ích ….
Tối hôm qua, tận một đêm Qúy Ức không có ngủ, cho nên một giấc ngủ này, cô ngủ rất lâu.
Chờ đến khi cô tự nhiên tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã rất rực rỡ, ánh sáng chói lóa chiếu xuống toàn bộ thành phố, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.
Cô nằm trong chăn thêm một lát rồi mới bò xuống giường, đi toilet.
Lúc tắm, cô nhìn mình trong gương, đập vào mắt chính là vô vàn dấu vết mà đêm qua Hạ Qúy Thần lưu lại trên người cô, ngay tức khắc mặt mày của cô liền ảm đạm.
Cô không dám để bản thân suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền ngừng lại ý nghĩ trong đầu, lau khô người rồi đi tới phòng thay đồ tìm một bộ quần áo bảo thủ, đem chính mình bọc lại kín mít, sau đó mới trở lại phòng ngủ, cầm di động đi ra ngoài.
“Hạ Dư Quang” đã tỉnh, đang ngồi ở trên sô pha xem tin tức.
Trong nhà nhiều thêm một người giúp việc, dì giúp việc đang quét dọn, nhìn thấy cô đi ra liền cười tủm tỉm mở miệng: “Thiếu phu nhân, bây giờ tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô?”.
Quý Ức nhẹ gật đầu rồi nói câu “Cám ơn”, đợi đến khi người giúp việc vào phòng bếp, cô mới ngồi xuống sô pha, sau đó hướng về phía “Hạ Dư Quang” nói: “Anh Dư Quang, chào buổi sáng”.
Tối hôm qua hình như “Hạ Dư Quang” ngủ không có ngon, quầng thâm ở mắt có chút dọa người, “Hạ Dư Quang” không mang theo di động nên không có cách nào cùng cô nói chuyện, vì thế chỉ hơi mỉm cười nhìn cô.
Ngồi xuống sô pha, Qúy Ức liếc sơ qua tin tức mà “Hạ Dư Quang” đang xem, sau đó mở khóa màn hình điện thoại.
Cư nhiên lại có mấy chục thông báo nhắc nhở tin nhắn cô chưa đọc