Đại khái là bởi vì hai bên đều quá an tĩnh, cho nên một lúc lâu sau, bên phía “Hạ Dư Quang” truyền đến tiếng hát.
Âm nhạc nhẹ nhàng truyền vào không gian, Qúy Ức có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của “Hạ Dư Quang”, thanh thiển lại có lực.
Đêm tối cô tịch lại trở nên tốt đẹp hơn.
Quý Ức vừa nghe điện thoại vừa ngẩng đầu nhìn về phía những ngôi sao ở phía chân trời.
Cô ngắm sao không bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở đầu dây phía bên “Hạ Dư Quang”.
Cô mở miệng hô câu “anh Dư Quang”, vốn còn đinh nói “Anh có điện thoại, lúc khác chúng ta lại nói chuyện”, nhưng cô còn chưa có kịp nói thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cách đây không xa.
Quý Ức quay đầu, liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi đến.
Trong đó người con trai đang cầm điện thoại nói chuyện: “Tôi tới chỗ ngài nói rồi, nhưng vẫn chưa tìm thấy cô ấy ……..”
Người con trai còn chưa có nói xong, người con gái đi bên cạnh đã thấy Qúy Ức, liền chọt chọt vào cánh tay của người con trai, chỉ vào Qúy Ức mở miệng: “Không phải kia sao?”.
Tầm mắt người con trai dừng lại trên người Qúy Ức, sau đó liền mở miệng nói chuyện với người ở trong điện thoại: “ …..Tìm được rồi, tìm được rồi”.
Người con trai vừa cúp điện thoại, cuộc gọi của Hạ Dư Quang ở bên tai Qúy Ức cũng bị ngắt.
Ngay sau đó điện thoại di động của Qúy Ức liền vang lên âm thanh tin nhắn đến, cô đưa điện thoại tới trước mặt, là tin nhắn của “Hạ Dư Quang”: “Bọn họ là bạn của anh, anh nhờ bọn họ đưa em về khách sạn”.
Cho nên lúc nãy anh Dư Quang phát định vị vị trí chung không phải là không cẩn thận ấn nhầm, mà thực thực tế là muốn biết vị trí cụ thể của cô, sau đó nhờ bạn bè tới giúp cô?
Anh ấy là sợ cô một mình chờ ở chỗ này sẽ tịch mịch nhàm chán cho nên mới gọi điện thoại bồi cô?
Quý Ức nhìn chằm chằm tin nhắn, trong lòng bỗng nhiên hỗn loạn vô cùng.
Đôi nam nữ cũng đã chạy tới trước mặt Qúy Ức: “Cô khỏe, xin hỏi cô là Qúy Ức sao?”.
Quý Ức vội vàng thu hồi cảm xúc của chính mình, ngẩng đầu lẽ phép trả lời: “Hai người khỏe, tôi là Qúy Ức”.
“Hạ tiên sinh, cô có quen đi? Là anh ấy nhờ chúng tôi tới đón cô, đưa cô về khách sạn …..” Người con gái cười tủm tỉm mở miệng, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía chân của Qúy Ức, tiếp tục lên tiếng: “ …… Hạ tiên sinh nói cô bị trật chân, cô có thể đứng lên không? Mà thôi, để anh ta cõng cô cũng được, đây là cu li tôi tìm tới ….”.
Vừa nói người con gái vừa liếc người con trai, nam nhân lập tức xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt Qúy Ức.
Người con gái sợ Qúy Ức ngại nên tiếp tục mở miệng nói: “Không có sao, cô đừng cảm thấy ngượng ngùng, chủ yếu là do trong trấn nhỏ không cho xe đi vào nên chỉ có thể như vậy”.
Người ta cũng đã nói tới mức này, nếu giờ cô còn ngượng ngùng nữa thì thật giống như là đang làm dáng, cho nên cô nhẹ giọng nói câu “Cám ơn”, rồi ghé vào lưng của người con trai.
Người con gái hỏi tên khách sạn của Qúy Ức, sau khi biết là khách sạn nào thì liền đi đầu dẫn đường, ba người cứ duy trì trạng thái như vậy đi về phía khách sạn.
Người con gái thì ở trong phòng trò chuyện với Qúy Ức, người con trai lại cầm điện thoại đi ra ngoài, không biết gọi điện cho ai.
Đại khái qua một phút đồng hồ, liền có một người đàn ông đến nữa, là bác sĩ khoa chỉnh hình.
Người con gái hình như quen biết với vị bác sĩ kia nên vừa nhìn thấy vị bác sĩ liền hô một câu “Lão Trương”, sau đó liền tránh ra, nhường vị trí lại cho ông ấy kiểm tra cổ chân của Qúy Ức.
…………
“Hạ tiên sinh, tôi cũng Thái Thái đã đưa tiểu thư Qúy Ức đến khách sạn, hiện tại lão Trương đang kiểm tra cổ chân cho cô ấy”.