Đó là một miếng ngọc Hòa Điền màu trắng, toàn thân trong suốt, giống như có thể bị thấm nước bất cứ lúc nào, cầm trên tay mang đến cho người ta cảm giác như có linh khí bên trong.
Ngọc hình như được ai đó mang theo bên người rất nhiều năm, cho nên hình dạng mượt mà, xúc cảm rắn chắn.
Miếng ngọc có hình trăng non, còn có hình con rồng khắc bên trên sinh động như thật, giống như lời người tạp vụ nói, khối ngọc này trông rất giá trị, chỉ có một điểm không được hoàn mỹ chính là miếng ngọc bị khuyết một góc.
Quý Ức nghĩ là có thể chủ nhân của miếng ngọc này không cẩn thận làm rơi miếng ngọc xuống đất nên mới bị nứt một góc, mà chỗ khuyết thiếu ấy, cô lại có chút quen thuộc.
Người tạp vụ thấy Qúy Ức cứ nhìn chằm chằm miếng ngọc trong tay mình mà lại chậm chập không có phản ứng gì, liền lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư?”.
Quý Ức hoàn hồn, lại nhìn chằm chằm miếng ngọc trong giây lát nữa, rồi mới ngẩng đầu hướng về phía người tạp vụ, lễ phép trả lời: “Không phải của tôi, nhưng chắc là của bạn tôi, để tôi hỏi anh ấy một chút”.
“Vâng, tiểu thư”. Người tạp vụ sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng miếng ngọc nên nhẹ nhàng đặt miếng ngọc xuống bàn trà trước mặt Qúy Ức, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Quý Ức tìm điện thoại, chụp một tấm ảnh, sau đó gửi cho “Hạ Dư Quang”: “Anh Dư Quang, đây là đồ của anh sao? Nó ở trong phòng tắm của khách sạn”.
Ảnh chụp gửi đi thành công, Qúy Ức nhìn thoáng qua thời gian, giờ này chắc “Hạ Dư Quang” đang ở trên máy bay, cho nên cô không chờ anh ấy trả lời lại, đem điện thoại ném trở về sô pha, sau đó liền nhìn chằm chằm miếng ngọc trên bàn, đánh giá cẩn thận, càng nhìn cô càng cảm thấy miếng ngọc bị thiếu mất một góc này có chút quen mắt, liền vươn tay cầm lấy miếng ngọc, lúc đầu ngón tay vừa chạm vào miếng ngọc, cảm xúc quen thuộc truyền đến làm cả Qúy Ức run rẩy, sắc mặt đều muốn trắng bệch.
Tuy rằng cô không am hiểu về ngọc, nhưng xúc cảm của miếng ngọc này, cô quá quen thuộc, giống như là ……
Quý Ức bình ổn hô hấp, cô nhìn chằm chằm miếng ngọc trong tay một lát, sau đó đứng dậy, đi khập khiễng đến mép giường, ngồi ở chỗ mép giường, cô vươn tay lấy túi xách, mở khóa kéo, lấy ví tiền từ bên trong ra, sau đó tiếp tục mở ví tiền, rồi lấy ra một cái túi nhỏ màu đỏ.
Cô mở cái túi ra, từ bên trong lấy ra một miếng ngọc nhỏ màu trắng.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, một miếng ngọc lớn một ngọc nhỏ ở trong tay cô phát ra ánh sáng giống nhau như đúc, cực kỳ giống cùng một khối ngọc.
Quý Ức chần chờ một lát, sau đó lôi hẳn miếng ngọc nhỏ từ trong túi đỏ ra, ghép vào chỗ khuyết của miếng ngọc mà người tạp vụ phát hiện được.
Tuy rằng chỗ khuyết của miếng ngọc đã được mài giũa có chút mượt mà hơn, không còn sắc cạnh nữa, nhưng chỗ bị nứt gãy vẫn khớp với chỗ mảnh ngọc của Qúy Ức vô cùng.
Quý Ức giống như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm hai khối ngọc trong tay, không nhúc nhích.
Người tạp vụ đã dọn dẹp xong, liền đi lại chỗ Qúy Ức nói với cô mấy câu, nhưng Qúy Ức lại ngồi ngơ ngẩn ở mép giường không chút phản ứng, thấy thế, người tạp vụ liền đến gần Qúy Ức hơn một chút, kết quả vừa mới tới trước mặt Qúy Ức, lại thấy cô đang cầm hai khối ngọc trong tay, tức khắc liền buột miệng thốt ra câu: “Tôi còn tưởng là miếng ngọc này bị khuyết ngay từ đầu, không nghĩ tới là do bị rớt mà hỏng a”.
Nói xong, người tạp vụ lại cúi đầu, đến gần miếng ngọc: “Cái này có thể sửa lại, tiểu thư, cô tìm người nào am hiểu về ngọc một chút, sau khi sửa lại, đảm bảo không nhìn ra dấu vết”.