“Đúng vậy, không nghĩ tới tâm tư đố kỵ của cậu ta lại lớn như vậy, lúc biết Qúy Ức nhận được vai diễn trong “Vương thành”, vì không để cho Qúy Ức tới phim trường, liền nhốt cậu ấy ở khu dạy học bỏ hoang”.
“Việc này nếu không phải Hiểu Dương nói tận mắt cậu ấy nhìn thấy thì tớ cũng không dám tin tưởng, cái này rõ ràng là phim truyền hình có cốt truyện mới lạ a, không nghĩ tới lại xảy ra trong hiện thực, hơn nữa theo như lời Hiểu Dương nói, ngày đó Hạ Qúy Thần ở khoa đạo diễn vì bức Lâm Nhã nói ra chỗ cậu ta nhốt Qúy Ức mà suýt đẩy Lâm Nhã từ trên cửa sổ xuống, lúc ấy cửa phòng ký túc xá đang mở nên rất nhiều người đều thấy được, Lâm Nhã chắc chắc vì mất hết mặt mũi nên trong lòng rất căm hận Qúy Ức!”.
“Hơn nữa Qúy Ức đã xác nhận sẽ nhận vai nữ phụ số 2 trong “Tam thiên si”, ngồi ăn cơm cùng những người đó cũng là bình thường, Lâm Nhã chán ghét Qúy Ức như vậy, những lời cậu ta nói hôm đó, hoàn toàn không có độ tin cậy, nói không chừng chính là cố tình bôi đen”.
“………….”
Vài người tụ tập ở cạnh nhau, còn rối rít nghị luận sôi nổi.
Qúy Ức nghe đến đó, liền quay đầu liếc mắt với Đường Họa Họa một cái, hai người đồng thời có sự kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt.
Khó trách hôm mùng một tết, Lâm Nhã đăng ảnh nói linh tinh khiến học sinh trong trường bùng nổ mãnh liệt, nhưng lúc cô trở lại trường học, lại không có ai chỉ chỉ trỏ trỏ, nguyên lai sự việc đã xoay theo chiều hướng khác từ lúc nào mà cô không biết …… Cái này rõ ràng có người ở sau lưng trộm giúp cô xử lý phiền toái a?
Trong đầu Qúy Ức vừa hiện lên suy nghĩ này, Đường Họa Họa liền mở miệng: “Tiểu Ức, cái này rõ ràng có người giúp cậu nha, hơn nữa người giúp cậu, phỏng chừng không thoát khỏi việc có quan hệ với chuyện Lâm Nhã bỏ học”.
Bạc Hà lập tức phụ họa với Đường Họa Họa: “Không phải phỏng chừng, mà là khẳng định, người giúp Tiểu Ức sở dĩ làm Lâm Nhã bỏ học phỏng chừng là muốn đá Lâm Nhã ra khỏi thế giới của Tiểu Ức, người này xử lý sự tình quyết đoán như vậy, hiển nhiên là muốn nhổ cỏ tận gốc”.
Sự tình đã rõ ràng, cho dù Bạc Hà cùng Đường Họa Họa không nói thì Qúy Ức cũng đoán được.
Chỉ là người này sẽ là ai?
Khẳng định không phải anh Dư Quang, bởi vì cô căn bản không nói cho anh ấy biết chuyện liên quan đến Lâm Nhã …..
“Các cậu nói xem, người này sẽ là ai?”. Ba người trầm mặc một lát, Bạc Hà lại mở miệng.
Bạc Hà vừa dứt lời, Đường Họa Họa liền buột miệng thốt ra câu: “Tớ biết”.
Sau đó Đường Họa Họa không để ý đến sự truy hỏi của Bạc Hà, cầm điện thoại di động ấn ấn trên màn hình.
Điện thoại của Đường Họa Họa vang lên hai tiếng “Ting ting”, cô nàng cầm di động giơ lên trước mặt Qúy Ức: “Qủa nhiên tớ đoán không sai, là anh ấy!”.
“Là ai? Là ai? Bạc Hà đi lại chỗ Qúy Ức, cùng cô nhìn về phía màn hình điện thoại của Đường Họa Họa.
WeChat của Đường Họa Họa đang hiển thị tên của Hiểu Dương, đoạn đối thoại rất đơn giản:
Đường Họa Họa: “Chuyện cậu nói về việc Lâm Nhã nhốt Tiểu Ức ở khu dạy học bỏ hoang, có phải là có người điều khiển đúng không?”.
Hiểu Dương: “Làm sao cậu biết?”
Đường Họa Họa: “Cậu đừng hỏi làm sao tôi biết, tôi hỏi cậu, người đó có phải là Hạ Qúy Thần hay không?”
Hiểu Dương: “Cái này cậu cũng biết?”.
Hiểu Dương: “Ngọa tào, thần, Đường Họa Họa, cậu là thần tiên sao?”
Bạc Hà xem xong liền quay đầu về phía Qúy Ức: “Cho nên, Tiểu Ức, người giúp cậu là Hạ học trưởng?”.
Quý Ức sắc mặt đạm tĩnh nhìn màn hình điện thoại, không thể hiện biến hóa gì quá lớn, nhưng đầu ngón tay lại không tiếng động siết chặt chồng sách trong lồng ngực.