Không biết có phải là Hạ Qúy Thần vẫn nhìn chằm chằm cô nãy giờ hay không? Hay là hắn cũng trong lúc vô tình mà nhìn về phía cô, chỉ biết là lúc cô nhìn về phía hắn thì tầm mắt của hai người vừa vặn chạm vào nhau.
Tim Qúy Ức nhảy một cái, nhưng chỉ một giây sau, cô liền dời đi tầm mắt, giả bộ như trong lúc lơ đãng mới nhìn về phía Hạ Qúy Thần.
Có lẽ vừa rồi mới chạm mắt với Hạ Qúy Thần, cho nên trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh hắn hướng về phía cô khẽ gật gật đầu lúc nãy, đầu ngón tay cũng theo bản năng mà đè điện thoại di động đang đặt trên mặt bàn xuống một chút.
Trò chơi kết thúc, có người bắt đầu nghĩ xem nên chơi trò gì tiếp theo.
Trong lúc người đầu tiên vừa đề nghị một trò chơi mới, điện thoại của Hạ Qúy Thần lại vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình, sau đó ấn nút, nghe máy trước mặt mọi người.
Không biết người trong điện thoại nói gì, Hạ Qúy Thần trả lời một câu “Tôi đã biết, lập tức qua đó”, sau đó liền ngắt điện thoại, đứng dậy lấy áo khoác phía sau rồi nói với mọi người trong phòng: “Có việc, đi trước”.
Đối với việc mọi người trong phòng mỗi người một câu “Tạm biệt anh Thần”, “Anh Thần đi thong thả”, Hạ Qúy Thần không có đáp lại, chỉ ngước mắt nhìn Qúy Ức một cái, sau đó cất bước rời khỏi phòng ăn.
Hạ Qúy Thần rời đi không lâu thì người phục vụ liền đẩy cửa đi vào, vừa cười vừa mở miệng đánh gãy dòng suy nghĩ nên chơi trò gì tiếp theo của mọi người: “Sắp đến giờ rung chuông của nhà trọ “Ước nguyện chung”, nếu mọi người có hứng thú thì xuống đại sảnh lầu một để ước nguyện nhé!”.
Nhà trọ “ước nguyện chung” là điểm đặc biệt của tiệm lẩu này, nghe nói ông chủ của tiệm lẩu là đại sư về bài Tarot, mỗi ngày sẽ tính thời gian, sau đó rung chuông của nhà trọ “ước nguyện chung” trong vòng năm giây.
Trong vòng năm giây kia, đèn trong tiệm đều tắt hết, lúc đó trong tiệm sẽ tối om, nếu một người hôn môi với người mình thích, sẽ có một ngày hai người đó ở cùng một chỗ với nhau.
Vì “ước nguyện chung” này liên quan đến tình yêu cho nên có rất nhiều sinh viên trong đại học B điện ảnh đến thử, hơn nữa còn có không ít người thật sự nên duyên, dần dà thời khắc gõ chuông nhà trọ “ước nguyện chung” đã trở thành thánh địa thông báo của mọi người.
Bởi vì thời gian rung chuông không có cố định, cho nên không phải ai tới ăn cơm cũng đều được thấy, hôm nay may mắn lại gặp được, vì thế không ít người trong phòng đều muốn xuống lầu nhìn xem.
Quý Ức đã được nghe về nhà trọ “ước nguyện chung”, nhưng cũng chưa thấy qua cảnh tượng rung chuông bao giờ nên có chút tò mò, liền cùng Đường Họa Họa và Bạc Hà đi xuống lầu.
Vẫn còn năm phút đồng hồ mới đến thời gian rung chuông, nhưng ở đại sảnh lầu một đã đứng kín người.
Đa phần mọi người vì sắp được chiêm ngưỡng khoảnh khắc rung chuông nhà trọ “ước nguyện chung” mà trên mặt không nén nổi sự kích động, còn có không ít người đang lôi kéo bạn bè ríu rít nói chuyện.
Thời gian cứ thế trôi đi, nhà ăn ngược lại lại càng ngày càng an tĩnh, một giây trước khi chuông “ước nguyện chung” vang lên, toàn bộ đèn trong tiệm đều tắt ngúm, cả căn phòng đều là một mảnh hắc ám, mọi người cũng im lặng tới cực hạn.
Tiếng chuông vừa vang lên, Qúy Ức liền nghe thấy âm thanh hôn môi ở xung quanh, còn có vài âm thanh lời nói mơ hồ truyền đến.
Tuy rằng trong tiệm lẩu rất tối, Qúy Ức cũng không có nhìn thấy gì nhưng cô vẫn quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ là tầm mắt của cô còn chưa có định hình được phương hướng thì cổ tay của cô lại đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Quý Ức muốn giãy giụa, nhưng mà người cầm lấy cổ tay của cô lại giống như đoán trước được cô sẽ như thế, liền cầm chặt tay cô hơn, sau đó dùng sức kéo cô tới trước mặt.
Quý Ức còn chưa có kịp phản ứng lại đây đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì thì cái ót của cô đã bị giữ chặt, có một đôi môi ấm áp đặt ở trên môi của cô …