Hạ Qúy Thần đột nhiên tới gần cũng không làm Trình Vãn hoảng sợ, cô vẫn ngồi im ở mép giường, mặt không đổi sắc, tiếp tục chuyên tâm xử lý vết thương cho Qúy Ức.
Quý Ức thì ngược lại, lúc Hạ Qúy Thần vọt tới mép giường, cô liền quay đầu nhìn về phía hắn, lúc cô nhìn thấy biểu tình trên mặt Hạ Qúy Thần, cả người lập tức bị chấn động.
Sắc mặt của Hạ Qúy Thần không biết đã tái nhợt từ lúc nào, trên mặt hắn chỉ có một biểu cảm duy nhất, đó là sắp phát điên.
Hắn nhìn chằm chằm kim khâu trong tay Trình Vãn, ánh mắt sắc bén như dao, giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Hạ Qúy Thần, người đàn ông từ trước đến giờ luôn luôn lãnh đạm, không bao giờ để lộ bất kì cảm xúc gì trên mặt, cư nhiên cũng sẽ có một loạt biểu cảm biến hóa như vậy?
Cô vẫn cho rằng, những phản ứng nho nhỏ khi hắn bế cô đi vào cung điện đã là cực hạn rồi, không ngờ cũng có lúc hắn điên cuồng như vậy.
Hơn nữa, lần này cũng vẫn là vì cô.
Tim Qúy Ức bỗng nhiên run rẩy không ngừng.
Trình Vãn tiếp tục khâu vết thương cho Qúy Ức, đau đớn khiến ấn đường cô nhăn lại, nhưng suy nghĩ lại vẫn đặt ở trên người của Hạ Qúy Thần như cũ.
Quý Ức nhìn thấy rất rõ ràng, chân mày Hạ Qúy Thần nhíu chặt, hắn vươn tay muốn cướp lấy cây kim trong tay Trình Vãn, nhưng đầu ngón tay mới thò ra được một đoạn thì lại bị hắn mạnh mẽ đổi thành nắm đấm rồi rút lại.
Lại một kim nữa đi xuống, Qúy Ức đau đến nỗi chân cũng run lên.
Cơ thể Hạ Qúy Thần cũng đột nhiên căng chặt theo, sau đó hắn nắm chặt bàn tay thành quyền, xoay người chạy ra ngoài.
Thẳng đến khi bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa thật mạnh thì Qúy Ức mới chớp chớp mắt, đem tinh thần đã bị bay đi xa, kéo trở về.
Qúy Ức vừa đảo mắt nhìn xung quanh vừa nghĩ thầm, Hạ Qúy Thần tại sao lại bỗng nhiên đi ra ngoài?
Sự nghi hoặc này chỉ dừng lại trong đầu Qúy Ức khoảng ba giây đồng hồ, sau đó trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh lúc nãy, khi Hạ Qúy Thần vọt tới bên mép giường, nhìn hắn giống như sắp phát điên đến nơi.
Tim Qúy Ức đập càng ngày càng nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Có khi nào Hạ Qúy Thần không có chán ghét cô hay không?
Hoặc có thể nói là, hắn có chút để ý tới cô?
Cô với hắn suy cho cùng cũng đã từng có quan hệ rất tốt, hai người còn là bạn thân của nhau ….
…………….
Bên ngoài, Hạ Qúy Thần không màng hình tượng, cứ thế chạy lên chạy xuống ở trên bậc thang, cũng không thèm để ý tới một đám người trong đoàn làm phim đứng ở cách đó không xa đang nhìn hắn chăm chú.
Hắn lặp lại hành động như vậy rất nhiều lần, qua một lúc hắn lại đi tới trước cửa cung điện, hắn vươn tay lên muốn đẩy cửa nhưng trong đầu lại nghĩ tới việc mình sẽ tận mắt nhìn thấy cô chịu đựng đau đớn, hắn sợ mình không nhịn được sẽ ném Trình Vãn ra ngoài, cho nên liền thu hồi tay lại, tiếp tục chạy lên chạy xuống trên bậc thang.
Sự nôn nóng cùng lo lắng khiến hắn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, một giây mà như một thế kỉ vậy.
Lúc Hạ Qúy Thần không còn khống chế được sự nhẫn nại nữa thì cánh cửa cung điện rốt cuộc cũng được mở ra, Trình Vãn từ bên trong đi ra: “Quần áo của cô ấy đâu?”.
Hạ Qúy Thần hiểu ý của Trình Vãn, lập tức xoay người hướng về phía nữ nhân viên công tác cách đó không xa: “Quần áo, đem quần áo của cô ấy lại đây!”.
Rất nhanh đã có người mang tới một bộ quần áo đóng phim còn mới, thay cho quần áo bị rách của Qúy Ức.
Trình Vãn nhận lấy, sau đó quay trở lại bên trong.
Đóng cửa lại, Trình Vãn đưa quần áo cho Qúy Ức, sau đó tiện tay cầm lấy bộ quần áo đóng phim dính đầy máu ở trên giường.
Bộ quần áo này chắc chắn không dùng được nữa …… Trình Vãn xoa xoa, nghĩ chút nữa ra ngoài sẽ vứt vào thùng rác, đột nhiên đầu ngón tay lại chạm vào một vật cứng.