Cô gái kia sợ tới mức lui lại sau một bước, lúc nhìn thấy lưỡi dao lam, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lưỡi dao rớt xuống đất phát ra âm thanh rất nhỏ, chỉ có một vài người đứng gần mới nghe thấy được, mọi người bước lên nhìn xem, khi nhìn thấy keo nến dính trên quần áo, ai nấy cũng đều kinh ngạc, thậm chí có người còn nói nhỏ một câu: “Trên quần áo làm sao lại có dao lam?”.
Từ lúc Hạ Qúy Thần đến, Thiên Ca cùng người đại diện đã che dù đi tới chỗ đám người, đứng bên cạnh phó đạo diễn.
Lúc Thiên Ca nghe thấy những lời này, tầm mắt liền nhìn xuống dưới chân của người phụ trách quản lý quần áo, khi nhìn thấy lưỡi dao lam, đáy mắt cô ta bỗng dưng hiện lên một tầng kinh ngạc.
Quần áo của Qúy Ức thật sự là do cô sắp xếp người động tay động chân, nhưng mà cô ta không có kêu người bỏ lưỡi dao vào bên trong …. Chẳng lẽ người đại diện tự ý quyết định?
Nghĩ thế Thiên Ca liền buồn bực nhìn về phía người đại diện.
Đúng lúc người đại diện cũng chuyển tầm mắt từ lưỡi dao dưới đất lên trên người Thiên Ca, tầm mắt hai người liền chạm vào nhau, ai cũng nhìn thấy sự nghi hoặc nồng đậm từ đáy mắt của đối phương.
Bọn họ ở cạnh nhau lâu rồi, có nhiều thứ không cần nói cũng vẫn hiểu.
Thiên Ca biết chuyện này không phải ý của người đại diện, người đại diện cũng đang nghĩ giống cô ta, thắc mắc có phải lưỡi dao này là ý của cô ta hay không?
Hạ Qúy Thần đứng ở cách đó không xa, chắc là do quá nhàm chán nên hắn lùi lại sau hai bước rồi nhàn nhã dựa vào lan can phía trước cung điện.
So với lúc đầu hùng hùng hổ hổ cầm quần áo đi xuống cầu thang thì tư thế hiện tại của hắn thoạt nhìn bình tĩnh hơn rất nhiều, trên mặt hắn không biểu hiện bất kì cảm xúc gì, thậm chí hắn còn sờ soạng điếu thuốc cùng bật lửa trong túi, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.
Hắn không có hút thuốc mà kẹp ở đầu ngón tay.
Không bao lâu điếu thuốc đã cháy được một đoạn, hắn nâng tay lên búng búng tàn thuốc vào trong thùng rác.
Tàn thuốc rơi rào rạt xuống thùng rác, cùng lúc đó Hạ Qúy Thần cũng ngẩng đầu, nhìn về phía nữ nhân viên phụ trách quản lý quần áo.
Cô gái kia vẫn còn cúi đầu nhìn chằm chằm lưỡi dao.
Hạ Qúy Thần rũ mắt, nhìn chằm chằm điếu thuốc đang cháy ở đầu ngón tay, nhìn khoảng mấy giây, hắn lại giống như đã mất hết kiên nhẫn, mở miệng nói: “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, bộ quần áo này trừ cô ra thì thật sự không có ai chạm qua?”.
Hắn không đợi cô gái kia nói, môi mỏng đã khẽ nhúc nhích, giống như là nghĩ tới điều gì, tiếp tục mở miệng: “Có chuyện tôi muốn nói trước cho cô biết, con người tôi không thích người khác nói dối ở trước mặt tôi, cho nên cô tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời!”.
Âm thanh của Hạ Qúy Thần không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, vẫn xa cách như mọi ngày, không có chút hỉ nộ ái ố nào.
*Trạng thái tình cảm của con người: vui, giận, yêu, ghét.
Nhưng lại khiến cô gái kia run rẩy.
Quần áo của đoàn làm phim đều là dựa vào số nhân vật mà sản xuất, cô ta sợ làm mất sẽ ảnh hưởng đến tiến trìnhquay phim cho nên luôn tự mình bảo quản.
Không có sự cho phép của cô ta thì không ai dám đụng vào, cô ta nhận tiền của người khác nên mới kêu người động chạm vào quần áo của Qúy Ức, người kia rõ ràng đã nói chỉ làm cho Qúy Ức xấu mặt, căn bản chưa từng nói sẽ bỏ dao lam vào bên trong …..
Nếu giờ cô ta khai ra, kế hoạch của người kia sẽ bị ngâm nước nóng, đến lúc đó nói không chừng bọn họ sẽ tìm cách đá cô ta ra khỏi đoàn làm phim.
Đầu ngón tay của nhân viên phụ trách quản lý quần áo nắm chặt lấy vạt áo, sau đó buông ra, rồi lại nắm chặt, cứ lặp lại như thế rất nhiều lần, cuối cùng vẫn hướng về phía Hạ Qúy Thần lắc lắc đầu: “Không có, trừ tôi ra thật sự không có ai khác….”