Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 442: Tôi đưa em về (2)



Nghe được lời của Quý Ức, Trình Vị Vãn quay đầu nhìn cô một cái, trong mắt có chút mờ mịt. Quý Ức lo lắng cho an nguy của Hàn Tri Phản, cô lại mở miệng lần nữa, giọng nói đầy vẻ lo lắng: "... Vãn Vãn, cậu học y mà, mau nghĩ biện pháp cứu anh ấy." 

"Cậu nên biết là vì cứu chúng ta nên anh ấy mới biến thành như vậy đấy!" 

Cứu chúng ta... Ba chữ kia vừa ra khỏi miệng Quý Ức, cả người Trình Vị Vãn liền run lên, cái đầu trống rỗng của cô cũng từ từ có lại ý thức. 

Vừa rồi cô bị tên lưu manh kia làm nhục, quần áo cũng bị lột sạch, hắn còn đè lên người cô, suýt chút nữa thì... 

Khi đó, cô thật sự cho rằng mình trốn không thoát, mất hết ý chí nằm trên mặt đất lạnh buốt, không màng giãy giụa, ngoại trừ yên lặng rơi nước mắt, giống như một con búp bê vải bị nghiền nát, thì không có bất kỳ phản ứng nào khác. 

Nhưng khi tên đàn ông kia sắp xông vào cơ thể cô, thì sức nặng đang đè lên người khiến cô vô cùng buồn nôn đột nhiên biến mất... 

Cô tưởng rằng là do mình quá mong đợi có người đến cứu, nên mới xuất hiện ảo giác... Nhưng không ngờ là ngay thời khắc mấu chốt, thật sự có người đến cứu cô. 

Nghĩ đến đây, cánh môi Trình Vị Vãn khẽ run. 

"Vãn Vãn?" Quý Ức thấy Trình Vị Vãn vẫn đang nhìn mình, ngẩn ngơ không có phản ứng, cô vội kêu lên. 

Quý Ức gọi làm Trình Vị Vãn giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Tri Phản. Sau đó liền quỳ trên mặt đất, đưa tay thăm dò hơi thở của anh, rồi cầm chặt cổ tay, bắt mạch cho anh. Sau khi xác định không có nguy hiểm đến tính mạng, cô mới cúi đầu, xé một miếng vải trên chiếc váy đã rách nát của mình, nhanh tay băng bó đơn giản vết thương trên đầu Hàn Tri Phản. 

Máu vẫn không ngừng chảy, nhưng đã phần nào cầm lại được.  

Lúc này Quý Ức mới thở phào nhẹ nhỏm, hỏi Trình Vị Vãn: "Hàn tổng có sao không?" 

Dường như Trình Vị Vãn không nghe Quý Ức hỏi, cô ấy yên lặng ngồi nhìn Hàn Tri Phản. 

Quý Ức biết chuyện xảy ra đêm nay quá nhiều, Trình Vị Vãn còn chưa thật sự tỉnh táo lại, nên cô cũng không tiếp tục hỏi, mà cầm lấy điện thoại của Trình Vị Vãn, gọi xe cứu thương. 

Sau khi cúp điện thoại, Quý Ức nhìn quanh bốn phía, tìm túi xách của cô và Trình Vị Vãn. 

Bởi vì lúc nãy bị tên đàn ông kia đẩy một cái, ngã sấp gối xuống đất, cho nên bước chân cô có hơi khập khiễng, phải mất nhiều thời gian cô mới có thể nhặt xong hai cái túi xách bị ném ở hai nơi khác nhau. 

Cô đưa túi xách cho Trình Vị Vãn, cô ấy vẫn giữ nguyên trạng thái giống như vừa nãy, giữ nguyên tư thế quỳ cạnh Hạn Tri Phản, mí mắt cũng không nháy một cái, chăm chú nhìn người đàn ông đang nằm hôn mê trên mặt đất. 

Mãi cho đến khi xe cứu thương tới, Trình Vị Vãn mới nhanh chóng đứng lên, kéo áo khoác của Quý Ức đưa cho cô lúc nãy, che kỹ người hơn, rồi đứng sang một bên, tránh đường cho y tá. 

Vừa lên xe cứu thương, y tá bắt đầu cầm máu cho Hàn Tri Phản. 

Trình Vị Vãn ngồi bên cạnh Hàn Tri Phản, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, lúc cô ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa kính, cô thấy được hình ảnh phản chiếu của Quý Ức ngồi ở đối diện. 

Mặt cô ấy bị sưng lên, tóc tai lộn xộn, trên đầu gối có vài vết thương... 

Trình Vị Vãn không nói chuyện, lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó cô thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoại của mình, soạn một tin nhắn gửi đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.