Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 450: Tôi đưa em về (10)



Không khí trong phòng bệnh bỗng chốc rơi vào im lặng. 

Ánh mắt Hàn Tri Phản chưa hề rời khỏi người Trình Vị Vãn. 

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng tươi đẹp, anh cứ chăm chú nhìn đỉnh đầu của cô thật lâu, sau đó mới lên tiếng lần nữa, giọng điệu so với lúc nãy, nghiêm túc hơn rất nhiều: "Vãn Vãn, anh thật sự rất thích em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, đã thích rồi! Anh chưa từng nghiêm túc với bất kỳ cô gái nào như vậy, đây là lần đầu tiên. Cho nên... Vãn Vãn, em có bằng lòng làm bạn gái anh không?" 

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Trình Vị Vãn được người khác tỏ tình, nghĩ kỹ lại, đây chính là lần đầu tiên. 

Đối mặt với tình huống như vậy, cô cũng không biết phải làm sao. Trình Vị Vãn càng cúi đầu thấp hơn, cái cổ trắng nõn cũng đã ửng hồng. 

Hàn Tri Phản thấy Trình Vị Vãn mãi vẫn không lên tiếng, anh lại mở miệng nói: "Hay là, lúc nào đó, em muốn tìm bạn trai, có thể cân nhắc về anh được không?" 

Bởi vì khẩn trương mà ngón tay đang cầm điện thoại của Trình Vị Vãn càng xiết chặt hơn, một lúc sau, cô ngẩng đầu, nhìn lướt qua Hàn Tri Phản, sau đó lại cúi đầu, khẽ đáp một tiếng: "Ừm." 

Không đợi Hàn Tri Phản mở miệng, cô đã nói tiếp: "Anh hôn mê lâu như vậy, còn chưa ăn gì, nhất định là rất đói bụng, tôi đi mua chút gì cho anh nha!" 

Nói xong, Trình Vị Vãn lập tức đứng lên, chạy ra khỏi phòng bệnh. 

Vừa đóng cửa xong, cô lại quay trở vào, cũng không dám liếc mắt nhìn Hàn Tri Phản trên giường bệnh, mà trực tiếp cầm lấy túi xách của mình, rồi lại chạy ra khỏi phòng bệnh. 

Trong phòng bệnh phút chốc trở nên hoàn toàn yên tĩnh, Hàn Tri Phản chăm chú nhìn cái ghế mà Trình Vị Vãn vừa ngồi trong chốc lát, sau đó anh sờ soạng tìm điện thoại bên giường, ấn nút gọi điện. 

Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy, Hàn Tri Phản mở miệng nói: "Lâm Sinh, mọi chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng, số tiền còn lại, cậu giúp tôi chuyển cho những người kia, nhớ kỹ, bảo bọn họ xem như tất cả mọi chuyện chưa hề xảy ra." 

Ở đầu dây bên kia, sau nửa ngày, Lâm Sinh vẫn không nói gì. 

Hàn Tri Phản: "Lâm Sinh?" 

"Hàn tiên sinh, tôi..." Lâm Sinh khẽ đáp một câu, rồi anh lại im lặng, vài giây sau, anh mới tiếp tục nói: "... Hàn tiên sinh, tối hôm qua, tôi nghe những người kia nói, thời gian lâu như vậy, đối với con gái Trình Vệ Quốc, bọn họ kém chút nữa đã thật sự... Làm vậy có phải quá tàn nhẫn hay không? Dù sao, sai cũng là Trình Vệ Quốc, không phải con gái ông ta..." 

Hàn Tri Phản dường như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm, anh nhếch môi cười nhạo: "Tàn nhẫn ư? Mới như vậy đã gọi là tàn nhẫn? Vậy Ly Ly thì sao? Ly Ly thì nên gọi là gì?" 

Lâm Sinh lập tức im lặng. 

Hàn Tri Phản không đợi anh mở miệng, đã tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng kiên quyết: "Lâm Sinh, cứ làm theo lời tôi nói." 

"Vâng, Hàn tiên sinh, tôi biết rồi!" 

----- 

Nghe Trình Vị Vãn báo Hàn Tri Phản đã tỉnh, cũng không có gì đáng ngại, lúc này Quý Ức mới an tâm chơi game với Đường Họa Họa. 

Lúc chơi đến trận thứ ba, Đường Họa Họa bỗng nhiên rời game. 

Quý Ức nhắn vài tin trong game cho cô ấy, thấy cô ấy mãi vẫn không trả lời, thì cô cũng rời game, vào wechat tìm Đường Họa Họa. 

Kết quả là cô còn chưa nhắn tin cho Đường Họa Họa thì cô ấy đã gửi tin cho cô: "Tiểu Ức, cậu xem này, tuyệt đối là tin tức bom tấn trong ngành giải trí nha!" 

Sau đó, vài cái ảnh chụp màn hình xuất hiện trong điện thoại di động của cô. 

Tin tức lớn cỡ nào cũng đợi kết thúc game rồi xem không được à? Quý Ức vừa định bảo Đường Họa Họa vào game chơi cho xong rồi hãy ra ngoài tám chuyện, thì lúc này cô lại thấy ở ảnh chụp cuối cùng hiện lên mấy chữ quen thuộc: YC. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.