Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 757: Cướp sủng phi của bổn vương trở về đây (7)



Qúy Ức trong lúc ngủ thiếp đi đã mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Hạ Dư Quang, người mình nhung nhớ mà rất lâu không được gặp.

Hạ Dư Quang ấy một lời cũng không nói với cô, anh chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh cô, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày rồi từ từ lướt xuống gò má của cô. Sự ấm áp của những động tác này vẫn còn lưu lại trên làn da mềm mại của cô, khiến cho cô cảm thấy rằng điều này là sự thật chứ không phải là một giấc mơ.

Giấc mơ ngọt ngào về anh, về anh Hạ Dư Quang khiến cô muốn chìm đắm trong đó mãi, muốn nó diễn ra mãi mà không muốn tỉnh dậy. 

Những hình ảnh mơ hồ đó cứ lởn vởn xuất hiện vô số lần trong tâm trí cô. Mãi cho tới khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tiếng chuông lớn khiến hai bên thái dương đau nhức, lúc này cô mới bất đắc dĩ mở mắt.

Đập vào mắt cô là một căn phòng màu trắng.

Cái quang cảnh lạ lẫm này làm cho Quý Ức nhíu chặt mày lại, cô đảo mắt nhìn một vòng, định hình được bốn phía mới biết rằng đây là bệnh viện. 

Tại sai cô lại ở bệnh viện?

Quý Ức nhăn mày lại, ý thức dần dần trở nên minh mẫn hơn, những hình ảnh trước khi cô ngất đi đều bắt đầu từ từ xuất hiện trong tâm trí.

Cô đã uống rất nhiều rượu, uống đến nỗi tức ngực, đã lâu lắm rồi cô không đau lòng nhiều đến vậy. Không có một bóng người nào trên đường nên cô lại thỏa thích khóc cho đã, sau khi khóc đủ rồi cô từ từ lịm dần đi… 

Cho nên cô ngất đi ở chỗ đường cái bên cạnh Hậu Hải.

Nhưng tại sao bây giờ tỉnh dậy cô lại nằm trong phòng bệnh của bệnh viện. Ai đã đưa cô tới đây?

Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên khiến cho cô dừng những suy nghĩ trong đầu, đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, thì ra là Đường Họa Họa gọi. 

Lướt nhẹ màn hình điện thoại, cô đưa lên tai, còn chưa kịp mở miệng thì bên đầu kia giọng nói lo lắng của Đường Hoa Hoa đã vọng tới: “Quý Ức cậu bây giờ đang ở đâu vậy? Mình đã đến nhà cậu mà vẫn không tìm thấy cậu, gọi điện thì cậu cũng không bắt máy, tối này có hoạt động, cậu không được bỏ lỡ đâu đấy.”

Quý Ức gật gật đầu, cô nhìn lên màn hình điện thoại, đã 1 giờ chiều rồi, bốn giờ thì buổi diễn đã bắt đầu, cô cần phải trang điểm tạo hình, không kịp để về nhà: “Họa Họa, mình đang ở bệnh viện, cậu đến đón mình nhé.”

“Bệnh viện? Cậu sao lại đang yên lành lại đến bệnh viện vậy? Có bị nặng lắm không? Cậu có muốn mình gọi điện cho Trần Bạch, nói với Trần Bạch buổi diễn tối nay cậu không tham gia được.” 

“Không có gì đâu, bây giờ cậu đến đón mình nhé, trong lúc đợi cậu mình đi làm thủ tục xuất viện là vừa.”

Cúp điện thoại xong, Quý Ức muốn nhấn chuông để gọi ý tá đến làm thủ tục xuất viện.

Sau khi cô nhấn chuông gọi ý tá tới, Quý Ức nhìn thoáng màn hình điện thoại với. Trên màn hình di động hiện lên lịch sử cuộc gọi, cuộc gọi của Đường Họa Họa nằm phía sau cuộc gọi tới 120. 

Cuộc gọi này được gọi đi từ điện thoại của cô, lúc đó là 3 giờ sáng.

Quý Ức nhớ lại một cách đầy mơ hồ, cô khóc cho đến khi đầu óc choáng váng, trước lúc cô ngất đi, cô có nhìn lướt qua đồng hồ, 3 giờ kém mười…

Cũng có nghĩa là sau khi cô ngất đi không phải là có người đưa cô đến bệnh viện, mà là có người lấy điện thoại của cô giúp cô gọi xe cứu thương. 

Trong khi cô đang trầm tư với những suy nghĩ của mình thì cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, có một y tá mặc áo blouse trắng bước vào: “Cô Quý, cô đã tỉnh rồi ư?”

Nói xong cô y tá ngồi bên cạnh giường giúp Quý Ức đo huyết áp.

"Huyết áp ổn định, cô có thể xuất viện rồi.” - Cô ý tá vừa tháo máy đo huyết áp vừa cười dịu dàng với Quý Ức. 

“Cảm ơn.” - Quý Ức lịch sự cảm ơn. Sau đó cô hỏi: “Cô có biết hôm qua là ai đã giúp tôi gọi xe cứu thương không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.