“Mình nói là Bạc Hà cảm thấy chỗ đàn ông gặp mặt, một người phụ nữ như cô ấy đi thì rất lẻ loi, dễ nhàm chán, nên đã gọi mình.”
“Trang Nghi nói là lúc Bạc Hà gọi điện cho mình, đúng lúc mình đi toilet, nên cô ấy nhận điện thoại giùm. Giống với Lý Đạt, đã rất lâu rồi không gặp Hạ học trưởng, nên cô ấy cũng muốn đến.”
Quý Ức đọc hết một loạt tin nhắn do Đường Họa Họa gửi đến, dù rằng mấy cái cớ kia không phải là cô nghĩ ra, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô khẽ gõ lên màn hình vài chữ: “Anh ấy tin?”
Đường Họa Họa nhanh chóng gửi tin trả lời: “Không biết, vẻ mặt của Hạ học trưởng quá mức bí hiểm, cỡ như mình đâu thể hiểu được suy nghĩ của anh ấy. Nhưng mà thái độ của anh ấy dường như có gì đó… không đúng.”
Không đúng?
Quý Ức có hơi lo lắng, cô sợ Hạ Quý Thần biết chuyện mình bị lừa, anh sẽ rời khỏi ngay lập tức. Cô vội gửi tin nhắn cho Đường Họa Họa, hỏi thăm tình huống: “Không đúng là sao? Chẳng lẽ là anh ấy tức giận?”
Đường Họa Họa không trả lời cô.
Quý Ức càng thêm bất an: “Rốt cuộc tình huống bây giờ như thế nào?”
“Sao lại không nói?”
“Hạ Quý Thần giận thật à?”
“Tiểu Họa.”
Quý Ức liên tục gửi tin nhắn cho Đường Họa Họa, nhưng cô ấy không đáp lại. Nghĩ rằng Hạ Quý Thần thật sự giận mà bỏ về, cô vô thức lao ra khỏi toilet, muốn đi ngăn anh anh lại. Nhưng vừa chạy đến hành lang thì điện thoại trong tay cô chợt rung lên.
Quý Ức vội mở ra xem, là tin nhắn của Đường Họa Họa: “Vừa nãy thật sự làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng là Hạ học trưởng sẽ nổi giận đấy! May mắn là Hàn tổng thông minh, kịp thời cứu vãn cục diện.”
Thấy mấy chữ này, Quý Ức thở phào một hơi, ngừng bước, xoay người quay trở về toilet, vừa đi vừa gõ chữ: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Đường Họa Họa: “Trước khi Hạ học trưởng nổi giận, Hàn tổng đã thành thật thừa nhận là anh ấy lừa Hạ học trưởng. Đã rất lâu anh ấy không gặp mặt, cho nên khi biết Hạ học trưởng về Bắc Kinh, anh ấy muốn gặp nên đã gọi điện hẹn. Hàn tổng còn nói là biết rõ Hạ học trưởng không muốn gặp cậu, cho nên anh ấy không gọi cậu đến, bảo Hạ học trưởng cứ yên tâm.”
Đọc hết tin nhắn của Đường Họa Họa, Quý Ức còn chưa kịp nhắn tin trả lời thì trên màn hình đã liên tiếp hiển thị một loạt tin nhắn do cô ấy gửi đến.
“Mình có dự cảm là lát nữa, khi cậu xuất hiện, Hàn tổng sẽ chết vô cùng thê thảm!”
“Bây giờ bọn họ đã ngồi xuống, bắt đầu uống rượu.”
“Trang Nghi đang hát, bài kế tiếp là của Bạc Hà.”
“Trần Bạch vừa gửi wechat cho mình, anh ấy nói là đã căn dặn nhân viên phục vụ phòng. Đợi lát nữa, theo chỉ thị của anh ấy, nhân viên phục vụ sẽ tắt toàn bộ đèn trong phòng, đến lúc đó, cậu hãy vào nhé!”
“Tiểu Ức, mình đã giúp cậu chọn bài xong rồi, còn khoảng năm bài nữa là đến, xấp xỉ 20 phút.”
Thấy tin nhắn này, Quý Ức không hiểu sao lại cảm thấy rất hồi hộp.
Cô đặt tay lên ngực, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh.
Thành phố phồn hoa với ánh đèn rực rỡ.
Phút chốc, Quý Ức đột nhiên cảm giác được trong cơ thể mình tràn đầy năng lượng, có lẽ cả đời này cô cũng không có được sự can đảm như lúc này.
Chỉ cần cô dũng cảm bước lên một bước, thì từ nay về sau, tại thành phố phồn hoa náo nhiệt này, cô sẽ không chỉ có một mình.
Nghĩ đến đây, tim Quý Ức bỗng đập nhanh hơn, cả người cô cũng nóng lên.