Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 823: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (3)



Nhưng cô thật không nghĩ tới Quý Ức sẽ vì Hạ Quý Thần mà chấp nhận hy sinh lớn như vậy.

Cô nằm mơ cũng mong Quý Ức rớt xuống vực sâu, bị người đời phỉ nhổ, hôm nay giấc mơ của mình đã trở thành sự thật, nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ một chút nào. Ngược lại, tâm trạng cô càng tệ hơn. Hóa ra, so với việc Quý Ức bị hủy hoại tương lai, thì việc cô ta và Hạ Quý Thần ở cùng nhau càng khiến cô khó có thể chấp nhận hơn…

Vừa nhớ đến hình ảnh Hạ Quý Thần và Quý Ức ôm hôn nhau trên sân khấu, Thiên Ca lại không nhịn được vơ lấy đồ đạc hung hăng ném xuống đất. 

Đến khi căn phòng trở thành một đống bừa bộn, không còn bất cứ thứ gì có thể đập nữa, Thiên Ca mới mệt mỏi ngồi xổm xuống đất.

Không được… Cô không thể cứ để bọn họ ở cạnh nhau như vậy được… Hạ Quý Thần là người cô yêu, cô không có được, thì người khác cũng đừng mơ có được.

Đúng! Đừng mơ có được! Cho nên cô phải nghĩ ra cách nào đó… Đúng, phải nghĩ cách…

Thiên Ca vừa không ngừng tự nói với mình, vừa nhíu mày suy nghĩ.

Một lát sau, mắt cô ta sáng lên.

Cô nhớ rất rõ, mùa hè năm cấp ba, cô và Quý Ức cùng nhau đi Tô Thành. Lúc đó, cả hai cùng đến tham quan một cái thị trấn nhỏ ở khu vực gần đó, bọn họ có đi ngang qua một hiệu sách khá là đặc biệt, hình ảnh vách tường của cửa hàng treo đầy những phong thư đã để lại ấn tượng sâu sắc với cô và Quý Ức.

Những bước thư kia đều do những vị khách đến cửa hàng sách đó lưu lại, không phải viết cho người khác, mà là viết cho tương lai của chính mình.

Khách hàng có thể để lại địa chỉ cho chủ quán, gửi một ít phí dịch vụ và phí bưu điện, đến đúng thời điểm mà khách đã ghi trong thư, chủ quán sẽ gửi bức thư đến cho khách.

Ngày hôm đó, cô và Quý Ức đều viết một phong thư gửi đến tương lai của mình.

Cô viết xong trước, nên đã liếc nhìn Quý Ức ngồi ở đối diện, cô ta vẫn còn đang cầm bút. Khi đó, cô vô tình liếc thấy mấy câu trên bức thư của cô ta, gần như tất cả đều nhắc đến “Anh Dư Quang”.

Khi đó, quan hệ giữa cô và Quý Ức còn rất tốt, còn chưa có xuất hiện vết nứt, cho nên cái gì, hai người cũng làm y hệt nhau. Quý Ức viết thư gửi cho bản thân của mười năm sau, cô cũng vậy.

Tính ra thì hôm nay đã qua hơn bảy năm rồi, chỉ còn hơn hai năm nữa là đủ mười năm, nếu như cửa hàng sách kia vẫn chưa đóng cửa, thì lá thư này vẫn còn…

Hạ Quý Thần biết rõ là Quý Ức thích Hạ Dư Quang. Thậm chí, một đêm trước ngày thi tốt nghiệp Đại học, Quý Ức và anh ra uống rượu nên phát sinh quan hệ, trong lúc đó Quý Ức đã gọi tên Hạ Dư Quang.

Càng yêu thì trong mắt càng không thể chứa nổi một hạt cát. Lúc trước, có lẽ là Hạ Quý Thần không quan tâm, nhưng hôm nay, anh ta đã có được Quý Ức, thì sẽ càng muốn nhiều hơn nữa… Đây là bản tính của con người. Nếu như cô đưa lá thư này cho Hạ Quý Thần…

Lúc đó, mối quan hệ của anh ta và Quý Ức tất nhiên sẽ xuất hiện rạn nứt.

Nghĩ đến đây, Thiên Ca nhếch môi cười lạnh.

Gần như không chút do dự, cô ta đứng bật dậy, tìm trong đống bừa bộn trong phòng lôi điện thoại ra gọi cho trợ lý ở phòng bên cạnh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Thiên Ca không đợi trợ lý lên tiếng, đã nói trước: “Giúp tôi đặt vé máy bay sớm nhất đến Tô Thành.” 

“Bây giờ sao?” - Có lẽ là Thiên Ca yêu cầu quá đột ngột, trợ lý có hơi bất ngờ.

“Đúng, bây giờ.” - Dường như cảm thấy trợ lý quá chậm chạp, nên giọng của Thiên Ca có hơi mất kiên nhẫn.

“Nhưng mà… chị Thiên Ca, giờ này đã trễ lắm rồi, hơn nữa, ngày mai chị còn phải đến Bắc Kinh, có một sân ga…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.