Thấy Quý Ức đi ra, Trang Nghi lập tức xuống xe, giúp cô mở cửa.
Suốt từ nãy giờ không nói chuyện với Hạ Quý Thần, lúc này, đột nhiên Quý Ức quay đầu, mở miệng nói với anh: “Em đến công ty trước, đợi xong việc em sẽ gọi cho anh.”
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu.
“Em đi đây, lại...”
Quý Ức còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần đã lên tiếng cắt ngang: “Đi đi, xong việc thì nhớ về sớm...”
Quý Ức vừa định nhẹ giọng đáp lại anh một chữ “Ừm” thì anh đã cúi đầu xuống, nói nhỏ: “... Đêm nay, anh nhất định sẽ khiến cho em ba ngày không xuống giường được!”
Quý Ức không muốn nói với Hạ Quý Thần thêm lời nào nữa, cô quay người đi về phía xe.
Đi chưa được hai bước, giọng của Hạ Quý Thần lại vang lên phía sau: “Mười năm trước, anh đã muốn làm như vậy rồi!”
Bước chân của Quý Ức càng nhanh hơn, mặt cô đã đỏ lan xuống cái cổ trắng nõn.
Trang Nghi không biết đã xảy ra chuyện gì mà Quý Ức lại xấu hổ như vậy, nhịn không được, cô quan tâm hỏi: “Sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy? Bị sốt à?”
Quý Ức không để ý tới câu hỏi của Trang Nghi... Cô khom người chui vào xe, cũng mặc kệ Trang Nghi có lên xe hay không, đã giơ tay đóng sập cửa lại.
Trang Nghi cảm thấy rất khó hiểu, cô đứng sửng sốt bên cạnh xe vài giây, sau đó mới quay sang nói tạm biệt với Hạ Quý Thần đứng cách đó không xa: “Hạ tổng, chúng tôi đi trước.”
Hạ Quý Thần thờ ơ đáp một chữ “Ừm”, sau đó anh lại nói thêm: “Lái xe chậm một chút.”
Tuy giọng của anh rất lạnh nhạt, nhưng Trang Nghi có thể cảm nhận được tâm trạng của anh có vẻ tốt ngoài dự kiến.
Cô vừa định đáp lại anh một câu “Hạ tổng, hẹn gặp lại” thì cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, giọng của Quý Ức vọng đến: “Trang Nghi lên xe, đừng nói chuyện với anh ta!”
Trang Nghi còn chưa kịp quay đầu nhìn về phía cửa xe thì Quý Ức đã đóng sập cửa xuống.
Rõ ràng là Tiểu Ức vừa bảo cô đừng nói chuyện với Hạ tổng, sợ là sẽ khiến cho anh ta tức giận...
Nghĩ đến đây, tim Trang Nghi thắt lại, cô không dám quay đầu nhìn Hạ Quý Thần, nhưng khóe mắt lại liếc qua cửa kính xe, lén lút nhìn ảnh phản chiếu của anh ta. Dường như Hạ Quý Thần không có nổi giận, ngược lại, trên môi anh ta còn thấp thoáng một nụ cười.
Cứ như nhìn thấy được hình ảnh vô cùng đáng sợ, Trang Nghi trợn trừng hai mắt.
Trời, không phải là cô bị hoa mắt đó chứ? Hạ tổng rõ ràng là đang cười...
“Trang Nghi, cô không nghe lời cô ấy nói à? Nhanh lên.” - Thấy Trang Nghi cứ rề rà đứng đó, Hạ Quý Thần nhẹ giọng nhắc nhở.
Rõ là một câu nói rất tử tế, nhưng Trang Nghi lại nghe như tiếng hung thần gào thét, cô hoảng sợ mở cửa, chui vào xe, đạp mạnh chân ga, xe lập tức lao đi.
Trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng chiếc xe kia đâu cả, Hạ Quý Thần vẫn đứng yên dưới lầu một lúc lâu, sau đó mới quay người đi lên lầu.
Vào nhà, lúc đổi dép lê, anh trông thấy đôi dép mà cô vừa thay ra khi nãy, anh liền nở một nụ cười.
Hạ Quý Thần thong thả đi vào nhà ăn đang sáng đèn, rót một ly nước, vừa uống được hai ngụm thì cửa bị đẩy ra.
Người bước vào là thím Trương.
Thím Trương đã lớn tuổi nên nói chuyện có hơi dài dòng. Bà chỉ muốn hỏi Hạ Quý Thần muốn ăn gì, thế nhưng lại nói rất nhiều câu không vào thẳng chủ đề.
Lần này, Hạ Quý Thần không mất kiên nhẫn như lúc trước, anh đứng nghe thím Trương nói hết câu, sau đó mới đáp lại: “Cứ dựa theo những gì thím nói mà làm.”
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng ngủ.
Hạ Quý Thần vừa đóng cửa lại thì tiếng chuông cửa vang lên.