Hạ Quý Thần cảm giác được tay áo mình đung đưa, anh nhíu nhíu mày, suy nghĩ tận đâu đâu giờ đã dần quay về với thực tại, anh chỉ nghe Quý Ức nói một câu: “Em lại viết thư gửi cho Quý Ức của mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi, bốn năm sau, mỗi năm là một bức thư, em chắc chắn trong mỗi câu đều là nhắc đến anh…”
Không phải lúc nãy cô đang nói “Anh Dư Quang là anh, cả quãng đời còn lại cũng là ở cùng anh” sao?
Sao giờ lại thành viết thư gì rồi?
Hạ Quý Thần tỏ vẻ khó hiểu, sau đó lại nhìn Quý Ức.
Ánh mắt anh vừa đúng lúc nhìn lướt qua lá thư trong tay cô. Ban đầu anh không nghĩ quá nhiều, nhìn lướt qua lá thư rồi anh đảo mắt suy nghĩ một lúc.
Sau đó anh mới bình tĩnh lại nhìn vào lá thư.
Đây không phải là thứ làm cho anh buồn bực cả ngày sao? Sao lại ở trong tay cô?
Vậy thì cô đã biết rõ tâm trạng anh không vui là vì lá thư này sao?
Cô vừa nói với anh, cô thích sai người rồi, thật ra ngay từ đầu, người cô thật sự yêu chính là anh… Nói vậy, ngày trước không để cô biết anh tốt với cô mới là nguyên nhân chính khiến tâm trạng anh nặng nề cả ngày hôm nay sao?
Nghĩ vậy Hạ Quý Thần đưa tay lấy bức thứ trong tay Quý Ức, vò mạnh thành một cục, nhét trong túi quần.
Thấy anh phản ứng mạnh như thế, Quý Ức nghĩ quả nhiên tất cả đều như cô nghĩ, Hạ Quý Thần thật sự vì một bức thư mà tâm trạng nặng nề cả ngày: “Chuyện anh đã hiểu ra rồi, anh đừng bực mình nữa được không, dù sao gần đây hai đứa mình đều rảnh rỗi, vậy thì mai mình cùng đến thị trấn nhỏ đó nha?”