Có trời mới biết được Hạ Qúy Thần cảm thấy biết ơn Hạ Dư Quang bao nhiêu vì đã nói những lời này, bởi vì nhờ những lời này mà hắn mới có một lý do chính đáng để đối tốt với Qúy Ức một cách quang minh chính đại.
Hạ Qúy Thần đối với Qúy Ức thật là tốt, tốt đến mức học sinh từ nhất trung năm đầu tiên đến nhất trung năm cuối toàn trường đều biết.
Cái tốt này ảnh hưởng rất lớn đối với giới nữ sinh, tốt đến nỗi cho dù qua rất nhiều năm khi Hạ Qúy Thần lẫn Qúy Ức đều không tồn tại trong thế giới của các cô nữa nhưng mỗi lần chỉ cần các cô nghe được hai chữ “sủng ái”, trong đầu ngay lập tức sẽ nhớ lại thuở thiếu niên, hình ảnh một nam sinh đối với một nữ sinh cưng chiều nhất mọi thời đại. Cho dù sau này, các cô có nghe qua bao nhiêu chuyện nam nhân nào đó đối tốt với nữ nhân nào đó cũng đều thấy bình thường, bởi vì không có ai cho các cô cái cảm giác vừa nghe thấy liền thốt lên hai chữ “sủng ái”, cơ bản là thuở thiếu niên các cô đã thấy qua cái gì gọi là sủng ái chân chính.
(sủng ái: nuông chiều)
Khi đó, bất kể là Qúy Ức đi mua đồ ở căn tin hay là vào phòng ăn nấu nước nóng, cô đứng xếp hàng ở chỗ nào thì người ở chỗ đó cũng sẽ tự động nhường đường để cho cô đứng đầu tiên.
Khi đó, buổi trưa Qúy Ức đi xuống phòng ăn lấy cơm, thứ tư có đùi gà lớn nhất, thứ năm lại có cá hoa vàng tốt nhất, sẽ luôn luôn để phần lại cho cô. Vị trí gần cửa sổ có quạt điện trong phòng ăn vĩnh viễn đều trống, ngoại trừ Qúy Ức sẽ không có ai ngồi.
Khi đó, Qúy Ức tham gia hội thể thao, cho dù là 100m chạy nhanh hay là 3000m chạy đường dài, chỉ cần là hạng mục cô đăng kí sẽ không có ai cướp vị trí số một của cô, cho dù thực lực đủ để nghiền nát cô nhưng vẫn sẽ đem vị trí thứ nhất nhường cho cô.
Khi đó, lúc tan học Qúy Ức cũng không bao giờ phải lau bảng hay quét dọn vệ sinh bởi vì sẽ có một đám tiếp lấy một đám người giúp cô làm.
Khi đó, buổi trưa lớp số 1 thường xuyên sẽ bị đám người Mập mạp vây quanh, không cho bất kì ai vào trong, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Qúy Ức ngủ trưa, Hạ Qúy Thần sợ nếu có người tiến vào sẽ đánh thức cô.
Mọi người biết đến công chúa là thông qua nhân vật trong truyện cổ tích. Còn giới học sinh trong trường nhất trung lại thấy được “công chúa Qúy Ức” đời thực, bởi vì cô được Hạ Qúy Thần nâng niu trong lòng bàn tay mà bảo bọc che chở như công chúa.
Người nào được cưng chiều như vậy đa phần cũng đều bị người khác ghen ghét, nhưng Hạ Qúy Thần lại khiến cho toàn thể mọi người trong trường đều yêu thích Qúy Ức. Thời điểm học tại trường nhất trung, Qúy Ức chính là nữ sinh được toàn thể giáo viên cưng chiều.
Khi đó, mọi người trong trường nhất trung thấy Hạ Qúy Thần đối tốt với Qúy Ức như vậy đều cảm thấy hai người họ nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện mâu thuẫn. Thực tế đúng là như vậy, sau khi Hạ Qúy Thần và Qúy Ức chân chân chính chính quen thuộc xác định rất ít khi mâu thuẫn.
Làm sao mà sẽ mâu thuẫn được, đây là lời của Mập mạp nói: “Bởi vì khi Hạ Qúy Thần ở cùng với Qúy Ức sẽ không có cái gọi là ranh giới cuối cùng, cho dù Qúy Ức nói trăng sáng thành mặt trời thì Hạ Qúy Thần cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà phụ họa theo, Hạ Qúy Thần để cho Qúy Ức muốn gì được nấy, bọn họ làm sao có thể sẽ phản đối?”
Nhưng thế sự lại vô thường, tại hơn nửa học kỳ lớp mười hai, Hạ Qúy Thần cùng Qúy Ức vẫn xảy ra mâu thuẫn.