Hồi đó hắn đã cao hơn cô rất nhiều, Qúy Ức nhận ra có người đi tới, ngẩng đầu lên hướng về phía hắn nhìn sang.
Quý Ức nhìn thấy Hạ Qúy Thần, vẻ mặt đầu tiên là ngẩn ra sau đó liền dời đi tầm mắt.
Hắn và cô yên lặng đứng ở đó một lúc lâu, sau đó hắn đem dù đang cầm trong tay nhét vào tay của cô, liền cái gì cũng không nói xoay người vọt vào trong mưa to.
Mưa thật sự rất lớn, qua mấy giây quần áo của hắn đều ướt đẫm.
Hạ Qúy Thần chạy chưa được mấy bước, âm thanh của Qúy Ức liền truyền đến: “Hạ Qúy Thần!”
Thấy Hạ Qúy Thần không có ý định dừng lại, Qúy Ức lại kêu: “Hạ Qúy Thần!”
Hạ Qúy Thần quay đầu, thấy Qúy Ức đang che dù hướng về phía hắn đuổi tới.
Cô đứng ở trước mặt hắn, đem dù giơ lên cao qua trên đầu hắn, cô nói với hắn một câu, một câu mà đến nay hắn vẫn còn khắc cốt ghi tâm.
“Hạ Qúy Thần, cậu gần đây có khỏe không?”
Cô không chờ hắn mở miệng lại tiếp tục nói: “Chúng ta đều từng nói dối”.
“Hạ Qúy Thần, tớ trước tiên nói trước, thời gian tớ trải qua gần đây không có tốt chút nào, sự tình của Thiên Ca lần trước là lỗi của tớ. Sau này tớ sẽ không bao giờ xen vào chuyện của cậu, cậu đối với tớ mà nói, là người bạn quan trọng nhất, tớ không muốn cùng cậu giận dỗi”.
“Người bạn quan trọng nhất”, lúc đó Hạ Qúy Thần không có để ý hai từ “người bạn” mà chỉ nghe lọt ba chữ “quan trọng nhất” nên hết sức hài lòng, sự tức giận của hắn đối với cô đều tan thành mây khói, hắn cúi đầu nhìn cô nói: “Tớ gần đây cũng không có tốt, bởi vì cậu đối với tớ cũng là người quan trọng nhất”.
______
“Đinh đông, đinh đông”
Liên tiếp mấy tiếng tin nhắn vang lên nhắc nhở Hạ Qúy Thần, hắn cảm nhận được điện thoại di động trong túi đang rung lên, hơi hơi nhíu mày rồi chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới phát hiện sắc trời đã tối.
Bởi vì mới vừa lâm vào trầm tư quá lâu, Hạ Qúy Thần có chút hoảng hốt, qua một lúc lâu hắn mới phản ứng được, bây giờ hắn là đang ở trước mộ của Hạ Dư Quang.
Vừa rồi hắn lại có thể lẳng lặng hồi tưởng chuyện cũ lâu như vậy.
Hạ Qúy Thần lần nữa đốt một điếu thuốc, đặt ở trong miệng, chậm rãi rít một hơi mới lôi điện thoại ra.
Là tin nhắn trong WeChat do Đường Họa Họa gửi tới, chừng mấy cái.
“Hạ học trưởng, nói cho anh biết một chuyện kinh thiên động địa”.
“Hôm qua Tiểu Ức không có trở về ký túc xá, xế chiều hôm nay mới trở về, sau khi trở lại cậu ấy liền nhìn chằm chằm cửa sổ bắt đầu ngẩn người, rất lâu sau đó liền gọi một cú điện thoại xong lại đi ra ngoài”.
“Anh biết cuộc điện thoại kia là cậu ấy gọi cho ai không? Là cho công ty môi giới hôn nhân, cậu ấy thế mà lại muốn đi xem mắt”.
“Hạ học trưởng, em vừa mới hỏi qua Tiểu Ức rồi, cậu ấy thật sự muốn kết hôn”.
“Em hỏi cậu ấy tại sao, cậu ấy không có trả lời em, chỉ qua loa lấy lệ nói muốn kết hôn”.
Không nghĩ tới, cô hành động so với hắn tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều, bây giờ mới là ngày thứ hai cô ấy liền muốn kết hôn rồi.
Hạ Qúy Thần chần chờ một chút mới nhắn lại cho Đường Họa Họa một tin “Biết rồi”, sau đó liền cất điện thoại di động.
Hắn duy trì tư thế cũ, tiếp tục ngồi một lúc mới dập tắt điếu thuốc, dứng dậy hướng mặt về phía bia mộ của Hạ Dư Quang.