Hắn như một pho tượng, đứng đấy mà không mảy may phát hiện ra.
Một trận gió thổi tới, thổi bay cái dù của hắn đi thật xa, hắn ta vẫn như cũ không thấy hoàn hồn.
----
Về đất nhà, Lâm Dật Nam ném chiếc túi trong tay lên bàn trà trong phòng khách, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm của Trình Vị Vãn.
Anh ta điều chỉnh nước ấm vừa phải, xả nước bồn tắm cho Trình Vị Vãn sau đó gọi cô ấy vào.
Anh cẩn thận lấy khăn tắm và áo choàng tắm đặt bên cạnh bồn tắm, sau đó rời khỏi đó, lấy chiếc túi đựng đồ vừa mua ở siêu thị vào nhà bếp.
Trình Vị Vãn thư thả ngâm nước nóng, sấy khô tóc, thay quần áo ở nhà. Lúc đi ra, Lâm Dật Nam đã bày trên bàn cơm hai món mặn một món canh.
Lâm Dật Nam nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Trình Vị Vãn: “Vãn Vãn, mau tới đây ăn cơm.”
Trình Vị Vãn “ừ” một tiếng.
Cô đi đến trước bàn ăn, Lâm Dật Nam lập tức giúp cô kéo ghế.
Cô vừa ngồi xuống, Lâm Dật Nam nhanh chóng đưa món canh và một đôi đũa: “Nếm thử xem, gần đây anh học món mới.”
Sau khi ăn xong cơm trưa, đến tận bây giờ Trình Vị Vãn vẫn chưa ăn gì, thật sự rất đói bụng, cô cầm đũa, vừa gắp rau vừa lên tiếng: “Anh Dật Nam, anh không nên làm bác sĩ tâm lý nữa, anh nên làm đầu bếp đi!”
Lâm Dật Nam nhìn cái miệng không ngừng nhai cơm của Trình Vị Vãn, anh không tiếp lời cô mà chỉ nuông chiều nhắc nhở cô: “Ăn từ từ thôi, đều là của em cả, không ai tranh của em đâu.”
“Đây chẳng phải do anh nấu quá ngon sao!” - Trình Vị Vãn oán trách một câu, sau đó uống sạch chén canh, vô cùng tự nhiên đưa đến trước mặt Lâm Dật Nam.
Lâm Dật Nam nhận cái chén rỗng của Trình Vị Vãn, giúp Trình Vị Vãn múc thêm một chén nữa sau đó anh mãn nguyện nhìn hình ảnh cô đang ăn vô cùng ngon miệng, anh nói: “Vãn Vãn, em có biết vì sao anh đi học nấu ăn không?”
“Vì sao?” - Trình Vị Vãn ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Nam một cái, sau đó nghiêng đầu, nghĩ một lý do mà cô cảm thấy có khả năng nhất: “Bởi vì anh không thích đồ ăn giao hàng?”
Lâm Dật Nam mỉm cười không nói.
----
Dáng vẻ của anh ta lại khiến Trình Vị Vãn tưởng rằng mình đã đoán đúng, đắc chí nói: “Em biết ngay là thế mà, anh Dật Nam, em quen biết anh lâu năm như vậy dĩ nhiên hiểu rõ anh nhất rồi!”
Hiểu rõ nhất?
Nếu như em thật sự hiểu rõ anh nhất, vì sao em lại không biết anh không thích mùi khói dầu, cũng không thích cảm giác rửa rau?
Anh học nấu ăn, rất đơn giản thôi, chỉ vì em từng nói em không muốn nấu ăn, em muốn tìm một người chồng biết nấu ăn.
Nếu như em thật sự hiểu rõ anh, vì sao em không nhìn ra, từ tận đáy lòng anh, anh chưa từng đối xử với em như con gái của thầy, như một cô em gái.
Trong lòng anh, anh luôn xem em là tiểu công chúa Vãn Vãn…
“Anh Dật Nam, anh đang nghĩ gì vậy?” - Mãi không thấy Lâm Dật Nam trả lời, Trình Vị Vãn ngừng ăn cơm, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
Lâm Dật Nam vội vàng thu hồi sự ảm đạm trong lòng, nở một nụ cười dịu dàng với Trình Vị Vãn: “Đang nghĩ, thời gian trôi đi thật nhanh, trong chớp mắt em đã có Hàm Hàm rồi. Anh còn nhớ lần đầu tiên anh gặp em, em vẫn còn học cấp ba, vì không giải được đề toán mà khóc nhè!”
Bị nhắc đến chuyện xấu hổ ngày xưa, Trình Vị Vãn oán trách trừng mắt liếc Lâm Dật Nam, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đợi sau khi Trình Vị Vãn ăn no, Lâm Dật Nam thu dọn bàn ăn, đem nồi chén bỏ vào bồn rửa sạch sẽ, sau đó lấy trái cây đã được lựa chọn kỹ lưỡng, cắt thành từng khúc nhỏ, sau khi trộn chung với sữa chua, anh bưng lên đưa đến trước mặt Trình Vị Vãn.