Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 965: Không phải là mê muội không tỉnh ngộ, mà là đang chờ đợi (10)



Có lẽ là Hàn Tri Phản có công việc gì đó quan trọng cần giải quyết, không xuất hiện trong phòng bệnh. Thiếu hắn, Trình Vị Vãn tự nhiên hơn rất nhiều, tâm trạng lúc ở với Hàm Hàm cũng vui vẻ hơn. Cảm xúc cũng có gây ảnh hưởng, Hàm Hàm thấy mẹ vui, cũng trở nên hoạt bát hơn, hai mẹ con chơi đùa rất hòa hợp.

Từ lúc tiểu thiếu gia về nhà đến giờ, vú em và quản gia đại đa số thời gian đều nhìn thấy tiểu thiếu gia khóc, hôm nay thấy tiểu thiếu gia cười đùa không ngừng, hai người cũng bất giác vui vẻ theo.

Lúc Trình Vị Vãn và Hàm Hàm chơi đùa với nhau, thỉnh thoảng còn có thể nói thêm vào vài câu, không khí trong cả phòng bệnh vui vẻ hòa thuận hơn hôm qua rất nhiều. 

Khoảng thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, chưa gì đã là lúc chạng vạng tối, lại qua vài tiếng nữa, Trình Vị Vãn và Trình Hàm phải chia tay nhau rồi.

Nếu như tình hình sức khỏe của Hàm Hàm không tốt, Trình Vị Vãn nghĩ bản thân chắc chắn sẽ vì con mà tiếp tục chịu ấm ức đi tìm Hàn Tri Phản.

Nhưng bây giờ tình hình của Hàm Hàm rõ ràng đã tốt lên rất nhiều, lúc chiều nay bác sĩ đều nói, nếu như qua tối nay thằng bé không có chuyện gì nữa thì ngày mai có thể xuất viện. 

Thằng bé rất ngoan, cô không còn gì phải lo lắng nữa, cũng không nhất thiết phải đi tìm Hàn Tri Phản.

Chỉ là… nghĩ đến lúc đợi Hàm Hàm ngủ rồi, một khi rời đi, sau này không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại Hàm Hàm. Trong lúc này Trình Vị Vãn khó tránh có chút thất vọng.

Đương nhiên Trình Vị Vãn không thể để Hàm Hàm nhìn ra bản thân khổ sở, cũng giống như ngày hôm qua, cô tự mình đút cho Hàm Hàm ăn cơm, uống thuốc, sau đó cũng Hàm Hàm xem sách truyện. 

Trình hàm rất thông minh, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng có thể nhận ra một số chữ đơn giản.

Lúc cậu bé chỉ vào chữ “Vị” thì nói “Đây là tên của mẹ”, trong lòng Trình Vị Vãn ấm áp không thôi, nhịn không được đưa tay sờ cái đầu nhỏ của trình hàm.

Lúc 8 giờ tối, vú em cầm một bình sữa đã pha xong đi tới: “Tiểu thiếu gia, uống sữa thôi.” 

“Con muốn mẹ đút.” - Trình Hàm lên tiếng cự tuyệt bình sữa mà vú em đưa đến trước mặt, cậu bé quay đầu nhìn Trình Vị Vãn, bập bẹ đưa ra yêu cầu.

Trước đây, lúc Trình Vị Vãn bận rộn, thằng bé dám “già mồm” thế này sẽ bị cô giảng đạo lý cho mà nghe.

Nhưng hôm nay, Trình Hàm đã không còn là của cô nữa, rất nhanh sẽ phải chia lìa. Trình Vị Vãn nhận lấy bình sữa trong tay vú em, nuông chiều thằng bé, tự mình cho thằng bé uống sữa. 

Sau khi uống sữa bò xong, Hàm Hàm nhao nhao đòi chơi đồ chơi, không muốn đi ngủ.

Hàn Tri Phản vẫn chưa xuất hiện trong phòng bệnh, Trình Vị Vãn tất nhiên sẽ bằng lòng chơi đùa với thằng bé thêm lát nữa, dĩ nhiên sẽ không nghiêm khắc bắt Hàm Hàm đi ngủ như trước đây, mà tiếp tục chơi cùng thằng bé.

Đến 10 giờ rưỡi tối, Trình Vị Vãn thấy thời gian thật sự quá muộn rồi, cô bắt đầu dỗ Trình Hàm đi ngủ. 

Lúc chơi đùa, Trình Hàm còn rất vui vẻ, không biết chuyện gì xảy ra mà thằng bé nằm trên giường bắt đầu khóc.

Trình Vị Vãn tưởng rằng Trình Hàm không chơi đủ, tính tình nghịch ngợm nên nghiêm túc giáo huấn Trình Hàm hai câu, sau đó Trình Hàm thấy mẹ không vui nên đã ngoan hơn. Nhưng lần này không những không ngừng khóc, ngược lại càng khóc to hơn.

Trình Vị Vãn cảm thấy kỳ lạ, cô ôm nó vào lòng, đi tới đi lui dỗ nó. Nhưng Trình Hàm vẫn khóc như cũ, khóc đến cuối cùng cả gương mặt nhỏ đều đỏ cả lên, sau đó ho khan một tràng, nôn hết tất cả sữa vừa mới uống vào. 

“Tiểu thiếu gia làm sao vậy? Sao lại bắt đầu nôn rồi?” - Vú em vừa rút khăn giấy lau sữa Trình Hàm nôn ra, vừa lo lắng hỏi.

Trình Vị Vãn cau mày không nói mà chỉ cúi đầu áp trán lên trán Trình Hàm, cô phát hiện, thằng bé vốn dĩ đã hạ sốt, bây giờ lại có dấu hiệu phát sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.