Cô cắn rất mạnh, cơn đau dữ dội khiến toàn thân hắn cứng đờ. Một giây sau, hắn theo phản xạ đưa tay lên như sắp đánh vào mặt cô.
Chỉ là, tay của hắn vẫn chưa hạ xuống ánh mắt đã nhìn thấy mặt của cô.
Cô nhắm mắt lại, lông mi run run, nét mặt đau khổ giống như đã trải qua một việc rất dày vò đau đớn.
Hàn Tri Phản nhíu mày, tay không biết phải làm sao ngừng ở không trung.
Môi cô không ngừng mấp máy, có tiếng lẩm bẩm từ miệng cô thoát ra.
Cô nói rất nhỏ, hắn nghe một lúc mới biết cô đang lẩm bẩm những gì.
“Anh thả tôi ra, tôi không muốn, không muốn nữa, thả tôi ra…”
Không muốn nữa?
Không biết là do bả vai bị cắn quá đau hay là do dục vọng quá lớn của hắn với cô bị cự tuyệt giữa chừng, mà cơn giận trong lòng hắn đột nhiên như lửa thêm dầu bùng lên dữ dội.
“Không muốn, tôi không muốn nữa, không muốn nữa…”
Những lời lầm bầm trong miệng cô không ngừng truyền vào tai hắn.
Hàn Tri Phản càng nghe càng nổi nóng, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều đã hét lên một tiếng: “Câm miệng!”
Dường như cô không nghe thấy lời của hắn, nhíu mày, toàn thân run rẩy nhưng vẫn nhẩm đi nhẩm lại những câu nói kia.
Hàn Tri Phản thật muốn tiếp tục cái tát còn chưa thực hiện khi nãy, nhưng tay hắn dường như không phải của mình nữa, không chịu nghe sự điều khiển của hắn.
Càng như vậy thì lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên nghi ngút. Hắn như đang chống chọi với bản thân, cố gắng ép tay của mình đi xuống, nhưng bàn tay chỉ cách mặt cô khoảng chừng 20 cm nữa thì không chịu đi xuống nữa. Hắn đột nhiên vung cú đấm thật mạnh vào khung kính cửa sổ phía sau cô.
Nhiều mảnh kính nhỏ đã đâm vào tay hắn, nhưng cứ như không cảm thấy đau đớn, vừa nghe thấy ba chữ “không muốn nữa” được cô lặp lại, hắn như phát điên kéo tay cô đến giường, ném cô lên đó rồi trèo lên đè chặt cô bên dưới.
“Không muốn nữa? Cô cho rằng cô có quyền lên tiếng sao? Đừng quên giao dịch là tôi đưa ra, cho dù là chấm dứt giữa chừng cũng chỉ có tôi là có tư cách đó!”
Hàn Tri Phản vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa mở rộng hai chân của cô, dùng hết lực của mình xông vào thế giới ở bên trong của cô.
“Muốn chính là muốn? Không muốn chính là không muốn? Cô xem tôi là cái gì? Tối hôm nay vốn dĩ là không muốn chạm vào cô, chính cô sống chết cũng muốn theo tôi từ bệnh viện về nhà, tôi chỉ là thấy cô đáng thương bố thí cho cô mà thôi!”
Hàn Tri Phản thật sự nổi giận rồi, hắn tức đến toàn thân phát run, cho nên hắn càng trở nên thô bạo với cô đến đáng sợ.
Hắn đem hết mọi tức giận truyền lên người cô nhưng vẫn cảm thấy không đủ, lời nói của hắn ngày càng cay nghiệt.
“Cô thật sự cho rằng tôi thích ngủ với cô sao? Tôi chỉ là chán ngủ với những phụ nữ chủ động và nhiệt tình kia, bỗng nhiên muốn đổi khẩu vị thôi, nhưng trước đây cô như cá chết khiến tôi chẳng có hứng thú, qua nhiều năm như vậy cô vẫn như cũ, tôi chán ngấy cái đêm chúng ta ngủ với nhau mấy ngày trước rồi!”
“Thân hình thì không có chút gì hấp dẫn, còn không biết phối hợp, quả thực rất chán. Tôi nói cho cô biết, đối với tôi bây giờ, cô chỉ như một món đồ chơi tình dục thôi!”
Lời của hắn càng nói càng độc địa, bốn từ cuối cùng thốt ra cay nghiệt đến tận cùng.