Lâm Mộ Thanh sốt ruột, nên cô càng nói càng nhanh, cũng càng nói càng kích động. Chỉ là cô còn chưa nói hết thì trước mắt cô, Hàn Tri Phản từ nãy giờ vẫn không nói lời nào bỗng dưng lên tiếng: “Tình trạng của cô ấy bây giờ có phải là rất tệ hay không?”
Lâm Mộ Thanh sững sờ, một lát sau cô mới sốt ruột hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Vãn Vãn xảy ra chuyện gì sao?”
Sao cô lại không biết gì hết? Chẳng lẽ Vãn Vãn cố ý gạt cô?
Nghĩ đến đây, Lâm Mộ Thanh lập tức lấy điện thoại, tìm kiếm số của Trình Vị Vãn.
Không đợi cô gọi cho Trình Vị Vãn, Hàn Tri Phản đã lên tiếng: “Ý tôi là tình trạng sức khỏe của cô ấy...”
“... Chứng trầm cảm.” - Hàn Tri Phản tiếp tục nói.
Động tác gọi điện của Lâm Mộ Thanh bỗng dưng khựng lại.
Chứng trầm cảm... Sao Hàn Tri Phản lại biết Vãn Vãn bị trầm cảm? Hơn nữa, chứng trầm cảm của Vãn Vãn không phải đã khỏi từ hơn một năm trước rồi sao?
Lâm Mộ Thanh chần chừ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Tri Phản.
Hắn cho rằng cô không muốn thừa nhận, nên tiếp tục nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta dùng thuốc chống trầm cảm.”
“Tận mắt nhìn thấy?” Lâm Mộ Thanh mở to hai mắt:
“Ý của anh là Vãn Vãn hiện đang lén lút uống thuốc? Chứng trầm cảm của cô ấy lại tái phát?”
Lại?
Môi Hàn Tri Phản mím chặt: “Trước kia cô ta bị trầm cảm?”
Nghe Hàn Tri Phản hỏi, Lâm Mộ Thanh vô thức giơ tay che miệng mình.
Dưới tình thế cấp bách, cô lại lỡ miệng nói ra chuyện này? Vãn Vãn đã căn dặn cô rằng không được nói với bất kỳ ai về khoảng thời gian u tối kia.
Hàn Tri Phản cũng không hiểu vì sao lúc này hắn lại trở nên tò mò như vậy, hắn rất muốn biết những chuyện có liên quan đến Trình Vị Vãn. Thấy Lâm Mộ Thanh không trả lời câu hỏi của mình, giọng hắn có hơi gấp: “Chuyện đó rốt cuộc là như thế nào?”
“Tôi không rõ lắm...” Lâm Mộ Thanh lắc đầu, chuẩn bị trốn:
Nhưng còn chưa đi được hai bước, thì dây đeo túi xách của cô đã bị Hàn Tri Phản giữ lại.
Sức của hắn ta rất mạnh, khiến cho cô lập tức bị kéo ngược về bên cạnh hắn: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao trước kia cô ta lại bị trầm cảm? Và vì sao bây giờ lại tái phát?”
“Đúng là quan hệ của tôi và Vãn Vãn rất tốt, nhưng tôi thật sự không biết, tôi chỉ biết cậu ấy từng bị trầm cảm...” Hiển nhiên, Lâm Mộ Thanh cảm thấy sợ Hàn Tri Phản, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng cảm giác sợ hãi trong lòng mà giả ngây giả dại.
“Cô bớt nói dối tôi đi, cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao? Cô ta đã có thể để con dưới tên của cô thì sao cô lại không biết chuyện của cô ta cơ chứ?” Hàn Tri Phản càng lúc càng nắm chặt dây đeo túi xách của Lâm Mộ Thanh hơn, giọng của hắn cũng dần dần đanh lại: “Nhưng mà... Cô không nói với tôi cũng không sao. Cô cho rằng tôi không thể tra được à?”
Tra?
Nghe thấy chữ này, trong lòng Lâm Mộ Thanh đột nhiên bốc hỏa: “Tôi không nói với anh chẳng phải vì anh là người biết rõ nguyên nhân nhất sao? Ai lại muốn để cho mặt đáng thương nhất của mình lộ ra trước mắt người khác?”
“Tôi biết là bởi vì Vãn Vãn xem tôi là người thân, còn anh? Đối với cậu ấy mà nói, hiện tại, anh chỉ là một người xa lạ! Anh tra rõ chuyện kia thì chẳng khác nào xát muối lên vết thương của cậu ấy.”