Tỉnh dậy với một cơn đau đầu dữ dội, Mục Thiên nhìn xung quanh, một gian phòng rộng lớn và y đang ở trung tâm. Mục Thiên nhớ lại khoảnh khắc lúc đó, y bị tên lực sĩ đập mặt xuống đất khiến y bất tỉnh nhân sự. Mục Thiên ráng đứng dậy, nhìn lại bản thân, cây đồ rách rưới đã được thay bằng một cây đồ lấp lánh hơn nhiều, đúng chuẩn phong cách quý tộc.
Bỗng ngay lúc đó, một thân ảnh khẽ đẩy nhẹ cửa bước vào, đó chính là Thanh Lâm. Thanh Lâm thấy Mục Thiên đã tỉnh lại, khuôn mặt mừng rỡ, hô lên:
" Ân công! Người đã tỉnh lại!"
Mục Thiên giật mình, nhìn người thiếu niên trước mắt, há chẳng phải là tên ngốc liều mạng y cứu sao? Mục Thiên bình thản trả lời:
" À!Thanh Lâm hả?"
Thanh Lâm chạy đến ôm Mục Thiên khiến Mục Thiên vô cùng hoảng hốt. Mãi đến khi, một vị trung niên bước vào, Thanh Lâm mới chịu nhả ra. Thanh Lâm rụt rè:
" Phụ....Thân...!"
Vị trung niên cười lớn:
" Haha! Cậu Dô Diên!Ta đã nghe con trai ta kể rồi! Cậu đã cứu con trai ta một mạng! Ân này Thanh gia ta không biết lấy gì báo đáp! Thật lòng cảm tạ cậu, Dô Diên!"
"Dô Diên???" Mục Thiên thắc mắc. Một cái tên lạ hoắc, y chưa bao giờ nghe nhưng không biết ai lại dở hơi đặt cho y. Thật vô duyên!
" Đó chẳng phải tên cậu sao?" Cả vị trung niên lẫn Thanh Lâm đều đồng thanh hỏi.
" Ai bảo vậy?"
" Lý Tiêu Dao!" Cả hai người tiếp tục đồng thanh.
" Đó lại là ai nữa vậy?" Mục Thiên tiếp tục hỏi.
" Là cô gái đưa ân công về Lạc Thành ấy!" Thanh Lâm trả lời.
" À! Là cái con dở hơi đó" Mục Thiên nghĩ lại những ngày tháng khổ sở đó, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh căm.
" Dở hơi!!!" Cả Thanh Lâm và phụ thân hắn đều ngạc nhiên hét lớn.
" À à!Không có gì đâu!!!" Mục Thiên vội biện minh.
Bỗng có người nữa bước vào, là một cô nô tì- cô hạ mình, khẽ giọng nói:
" Thanh lão gia cho gọi hai người về chính điện, và cả Dô Diên đại nhân cũng được gọi"
" Được rồi! Ân công chúng ta đi!" Thanh Lâm kéo Mục Thiên đi về chính điện.
Mục Thiên khẽ lắc đầu thở dài:
" Xem ra ta ở Thanh gia phải gắn liền với tên Dô Diên rồi"
Chính điện Thanh gia rộng lớn tráng lệ, hàng nghìn bức tranh, treo xung quanh nhà nhưng tấm tranh lớn nhất đặt giữa, một bức tranh của một con rồng, nhìn rất sống động. Ngồi trước bức tranh, một lão già râu tóc bạc phơ, trên tay một chiếc gậy có gắn một viên thủy tinh phát ra một ánh hào quang. Mục Thiên bước vào ngay lập tức ông lão đứng dậy đi quanh người Mục Thiên, viên thủy tinh trên tay bỗng nhiên có sự thay đổi nhẹ, ánh hào quang bỗng nhiên tắt ngấm, sau đó ngay lập tức sáng trở lại, thậm chí còn rất sáng chói. Thấy sự việc trên, Ông lão khuôn mặt thần sắt biến đổi, ánh mắt nhìn Mục Thiên của lão đã có phần kinh sợ. Ngay lập tức, lão quay về chỗ, hất tay với cô nô tỳ, sau đò liền bảo Mục Thiên rời đi, còn riêng Thanh Lâm và phụ thân của hắn ở lại. Tuy có phần thắc mắc nhưng Mục Thiên cũng không hỏi. Khi xác nhận Mục Thiên đã rời đi, lão già mới hỏi Thanh Lâm:
" Rốt cuộc con đã gặp hắn ở đâu!"
" Ai ạ?" Thanh Lâm thắc mắc.
" Cậu thiếu niên lúc nãy!" Lão già sốt ruột.
" Dạ! Ở khu bìa rừng! Nhưng sao ạ?" Thanh Lâm thành thật trả lời.
" Phải giữ cậu ta ở lại Thanh gia ta, càng lâu càng tốt!" Lão già vuốt chòm râu.
" Sao ạ!" Cả Thanh Lâm và phụ thân hắn đều ngạc nhiên hét lớn.
" Không nghe hả? Giữ cậu ta ở lại!" Lão già lại tiếp tục nói.
" Tại sao?" Phụ thân của Thanh Lâm thắc mắc.
" Vì viên đá này!" Lão già vừa nói, vừa chỉ tay vào viên thủy tinh trên tay.
" Hả?" Cả Thanh Lâm và phụ thân của hắn đều không thể hiểu nổi lời của lão già.
" Ngu lâu dốt bền!" Lão già bật một câu khiến cả hai người chỉ biết ngậm ngùi nhìn nhau.
Lão già xoay người tiếp tục hỏi:
" Các ngươi có biết bức tranh và viên thủy tinh này xuất xứ từ đâu không?"
Cả hai người chưa kịp trả lời thì lão già tiếp tục nói:
" Mà thôi! Có hỏi thì các ngươi cũng chẳng biết. Viên đá và bức tranh này đã có từ đời tổ tông của Thanh gia ta - Thanh Vũ."
Cả hai người Thanh Lâm và phụ thân hắn ngẩn ngơ nhìn nhau và tự hỏi:
" Tổ tông?"
Lão già bắt đầu kể:
" Từ thuở khai sinh lập địa, khi trời đất được Bàn Cổ chia cách, sự sống đã bắt đầu trỗi dậy. Ban đầu là sự phát triển của các yêu thú và cả nhân loại, và khi đó yêu thú chính là bá vương. Nhưng thế gian loạn lạc, những loài ma thú lại muốn độc tôn chiếm cả đại lục này, ma thú khí thế hùng mạnh, tiêu diệt hùng mạnh, xưng bá cả đại lục. Tuy nhiên, trong cảnh tượng đó, bốn vì sao băng rơi xuống bốn phía của đại lục, lâu dần hình thành ra bốn con yêu thú, một con rồng, một con hổ, một con phượng và một con rùa. Từ tứ phía, bốn con yêu thú tàn sát tất cả ma thú, khí thế hừng hực. Sau khi hầu hết ma thú bị tiêu diệt, cuối cùng Ma đế đã xuất hiện. Bốn con yêu thú chiến đấu kịch liệt với Ma đế, trận chiến kéo dài hàng trăm năm, cuối cùng thì Ma đế đã bị phong ấn, nhưng bốn con yêu thú đó cũng phải ở lại phong ấn để trấn giữ. Mọi yêu thú trên toàn lục địa đều đến bên cạnh phong ấn, hình ảnh bốn con yêu thú giờ chỉ còn là tượng đá. Và đó chính là Tứ Tượng Thần Thú: Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước và Bạch Hổ. Khi đó nhân loại mới đến chạm vào những tượng đá đó mới dần lĩnh ngộ được cách tụ linh và dần dần mới có thể thống trị vùng đất này. Tuy nhiên, tất cả mọi sinh vật đều biết phong ấn sẽ không giữ được lâu nên cử ra hai mươi tám yêu thú mạnh nhất trấn giữ. Đó chính là Nhị Thập Bát Tú gồm:
Nhưng ngay lúc đó, từ bốn bức tượng sản sinh ra bốn viên đá bay về bốn phía, và viên đá này chính là Thanh Long Tinh. Chính tổ tông Thanh Vũ đã lấy được nó, khi nhặt nó lên, nó đã truyền thừa cho tổ tông rằng khi nào viên đá có biến tức là người có duyên đang ở rất gần. Mà cậu thiếu niên lúc nãy vừa hay chính là người hữu duyên. Nên nhất định phải để cậu ấy ở lại Thanh gia! Thanh Lâm ngươi nhớ chưa? Nếu thành công thì Thanh gia ta sẽ phục hưng! SẼ PHỤC HƯNG! Haha!"
Phụ thân của Thanh Lâm nghe xong liền hỏi:
" Nhưng nếu cậu ta biết được bỏ đi rồi sao?"
Lão già cười lớn:
" Ta tự có cách! Chỉ cần đưa cậu ta làm người nhà là được! Haha"
Phụ thân của Thanh Lâm rơi vào suy tư:
" Chẳng lẽ........"
Bỗng nhiên lão reo lên:
" Thanh Lâm! Mau đi tìm Dô Diên! Chẳng phải Thanh gia ta còn một chỗ trống cho chỗ đăng kí Trường Tâm kiếm phái sao? Hãy dành cho cậu ta!"
Thanh Lâm ngạc nhiên:
" Hả! Vị trí đó...!"
Lão già và phụ thân của y đồng thanh hét lớn:
" Đi mau!"
Thanh Lâm giật mình ôm cẳng chạy về phòng Dô Diên. Lão gia Thanh Phủ nhìn bức tranh trên tường, nói: