Đại Thần Kiếm Khách

Chương 18: Hình ảnh thân thuộc



Hàng chữ màu vàng hiện lên giữa không trung, Mục Thiên ngước mắt nhìn lên, trong tâm trí lại hiện lên nụ cười thân thương đó, nụ cười của Mục Linh. Mục Thiên trầm ngâm một lúc, rồi lại tiếp tục bước, những bậc thang như đang kéo dài ra, mỗi bậc thang lại gợi lên những ký ức tươi đẹp.Nhưng rồi giữa bức tranh hồi ức xinh đẹp đó, vệt máu lại lăn dài, những hình ảnh của cái chết phụ thân Mục Thiên lại hiện lên, cắn chặt môi, Mục Thiên vẫn không ngừng di chuyển, sau đó nụ cười giả tạo của hắn lại nối tiếp hiện lên, những lời ấm áp của hắn nói với Mục Thiên những ngày ấu thơ. Tất cả đều tan biến dần đi. Mục Thiên ánh mắt đầy căm phẫn mỗi phút giây khi nghĩ về hắn- Mục Lăng. Từng nỗi oán hận chồng chất đè nén trong lòng Mục Thiên ngày càng lớn, ngày nào còn chưa báo được thù thì trong lòng còn chưa thanh thản.

" Này!"

Tiếng nói của Thanh hà làm cắt đứt dòng tâm trạng của Mục Thiên, Thanh Hà gay gắt nhìn Mục Thiên, sau đó là làn ánh mắt xung quanh chằm chằm vào người Mục Thiên, y ghét cảm giác này, cảm giác mình là tâm điểm của mọi sự chú ý, nhưng trong thâm tâm của họ là sự chán ghét, ghen tỵ chứ không phải là sự ngưỡng mộ của mọi người đối với các cường giả. Mục Thiên lơ đi, bước đến bên cạnh Thanh Lâm, Thanh Tuyết. Thanh Hà nhìn Mục Thiên, hờn dỗi nói:

" Thái độ kiểu gì vậy?"

Mục Thiên chẳng thèm để ý, xoay mặt đi chỗ khác. Bất giác trong lòng Mục Thiên lại có một cảm giác rất khác, tim đập mãnh liệt, y đảo mắt xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Cảm giác như gió thoảng, liền biến mất.

" Tất cả học viên xếp hàng để bắt đầu dự tuyển!"

Tiếng nói trong trẻo từ trên cao vọng xuống, tất cả học viên ngơ ngác nhưng sau đó cũng nghe theo lời bắt đầu xếp thành hai hàng. Tuy nhiên, hàng thứ nhất lại chiếm khá đông, còn hàng hai thì khá ít.

" Đó có phải là tiên nữ Mục Linh không?"

" Đúng vậy!"

" Không ngờ tiên nữ lại đến Trường Tâm kiếm phái!"

Từng lời bàn tán bắt đầu nổi lên, nghe thôi cũng biết nguyên nhân chênh lệch hai hàng rồi. Thanh Hà chu môi xoay người nói với Thanh Lâm và Mục Thiên:

" Toàn mấy đồ hám gái!"

Nhưng khi quay lại chỉ thấy Mục Thiên, Thanh Hà giật mình sau đó mới thấy thằng em cũng đang thuộc diện " hám gái ". Thanh Hà chẳng nói gì, sau đó liền phi thân vào trong Trường Tâm Kiếm Phái, vì cô ta đã là học viên từ năm ngoái rồi. Mục Thiên liền dân theo Thanh Tuyết đứng ở hàng thứ hai. Đợi đến nửa chiều mới đến lượt mình, Mục Thiên bước tới, một ông lão tóc trắng bạc phơ ngước khuôn mặt già nua nhìn Mục Thiên, sau đó lại cúi đầu xuống, hỏi:

" Luyện vũ khí hay luyện hồn!"

Mục Thiên vỏn vẹn đáp:

" Luyện vũ khí!"

Ông lão đưa cho Mục Thiên một tờ giấy, rồi hất tay:

" Đi sang bên phải, qua ngôi nhà to to ấy! Xưng họ tên nghe chưa!"

Mục Thiên cầm lấy tờ giấy, nhẹ nhàng bước qua. Tòa nhà tuy không lớn nhưng rất khang trang, Mục Thiên khẽ đẩy cửa bước vào, không gian to lớn, có vài thiếu niên nhưng trông có vẻ là người mới, không có mộ người nào là người chỉ dẫn. Từng vị thiếu niên ngẩn ngơ đặt tay lên chiếc cột trụ ở trung tâm, ngay lập tức chiếc cột liền phát sáng:

" Lam Thuyên - Thương khách!"

Mục Thiên cũng như bao người khác, đặt tay lên cột trụ, cột trụ cũng phát sáng

" Mục Thiên - Kiếm khách!"

Sau khi báo danh xong, Mục Thiên được phân về một gian phòng nho nhỏ ở sau núi, Mục Thiên từ từ chậm rãi tiến về gian phòng, y cảm thấy thật sảng khoái. Mục Thiên vươn vai đặt lưng xuống chiếc giường:

" Sướng quá!"

Mục Thiên đặt lưng xuống rồi nằm xuống ngủ đến tận sáng hôm sau.

Mục Thiên thức dậy, bước ra khỏi gian phòng, nhìn lên ánh mắt trời dịu dàng nhẹ nhàng. Từng cơn gió hiu hiu lướt qua mái tóc của Mục Thiên. Bỗng nhiên có một tiếng nói vang vọng:

" Tất cả học viên tập trung ở chính điện!"

Mục Thiên uể oải, bước về chính điện, từng hàng người đông đúc, chen nhau. Mục Thiên bất qua lựa chọn một vị trí ở phía cuối. Chẳng thấy Thanh Hà, Thanh Lâm và Thanh Tuyết, nhưng cũng chả sao, đối với y là một chuyện bình thường.

Tiếng gió lại càng nổi mạnh, từ trên cao, bốn lão niên ngự kiếm phi hành bước xuống. Lão niên già tuổi nhất lên tiếng:

" Tất cả các học viên! Ta là Chính Hiệu! Một trong Tứ Đại trưởng lão của Trường Tâm Kiếm Phái! Được phân công để hướng dẫn cho các em."

Từng lời từng lời của lão len lỏi vào trong đầu mỗi một người. Riêng Mục Thiên chẳng nề nà quan tâm. Tựa lưng vào gốc cây bên cạnh, nhắm mắt hưởng thụ nắng trời. Lão niên vẫn không để ý, tiếp ục nói:

" Các em chính là niềm vinh dự của gia tộc, của đế quốc này. Các em đã từng có ước mơ trở thành cường giả chưa? Chắc chắn ai cũng có. Và Trường Tâm Kiếm Phái sẽ giúp các em thực hiện ước mơ đó. Tông môn chúng ta chính là đôi cánh nâng đỡ cho ước mơ của các em, giúp ước mơ của các em bay cao bay xa.

Các em! Đã bước vào Trường Tâm Kiếm Phái các em muốn làm gì nhất!"

" Tấn Tân Tinh Bảng"

Tất cả học viên ở dưới đồng thanh hét lớn. lão già vuốt chòm râu bạc phơ:

" Tốt! Tân Tinh Bảng! Haha! Được lắm! Cố gắng lên nào! hãy để thời gian làm học viên ở đây không uổng phí! "

Mục Thiên khẽ mở mắt, nhìn lão niên, lão đúng là có cách khích lệ tinh thần a. Giữa dòng người chen chúc, một ánh mắt lại đang nhìn vào thân ảnh đang tựa đầu bên gốc cây:

" Rất giống! Quá giống! Hình ảnh rất quen thuộc! Thiên ca!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.