Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 44



Ngay sau khi Ôn Hàn tuyên bố cầu hôn thành công trên Weibo, không biết ai đã đột ngột đăng ảnh của Hạng Noãn lên.

Mới đó đã có người bàn tán: "Đây không phải là Phương Tịnh Khởi sao?"

Bức tranh rõ ràng là vẽ Hạng Noãn, cô ấy với Phương Tịnh Khởi là cùng một người sao?

Nhưng khi nhìn kĩ lại, đây thực sự là hai người khác nhau. Chẳng qua là nhìn vẻ ngoài có chút giống nhau mà thôi.

Phương Tịnh Khởi nhanh chóng đăng gì đó lên Weibo, là một bức ảnh khác, nhân viên trường Đại học Nam Thành ở vườn hoa dưới tầng, xa xa có thể thấy những vạch kẻ xanh đỏ xen nhau của sân thể dục.

Quần chúng ăn dưa lập tức thông suốt, vốn dĩ Ôn Hàn cùng với Phương Tịnh Khởi đã quen biết nhau từ thời niên thiếu, sau đó anh lại tìm một người phụ nữ có vẻ ngoài rất giống Phương Tịnh Khởi để qua lại. Suy cho cùng, cái người tên Phi Vãn kia chính là thế thân rồi.

Hạng Noãn đang làm việc vô cùng bận rộn, tới lúc có thời gian lướt qua Weibo,cô không biết nên khóc hay cười đây.

Rõ ràng là Phương Tịnh Khởi muốn Ôn Hàn thích cô ta nên cố tình làm ra vẻ ngoài giống cô. Đương nhiên, những minh tinh từng dùng tới dao kéo có đánh chết cũng không chịu thừa nhận việc mình phẫu thuật thẩm mỹ là việc bình thường.

Cho dù Hạng Noãn cô có nói ra việc này đi chăng nữa, chắc chắn sẽ bị phía Phương Tịnh Khởi truy đuổi đến cùng. Không nhất thiết phải làm lớn chuyện, hơn nữa trong lòng cô thực sự khinh thường những trò tiểu nhân thế này, cách cư xử như vậy không phải phong cách của cô.

Rất nhanh tấm ảnh chụp Ôn Hàn và Phương Tịnh Khởi ở cùng một chỗ xuất hiện rộng rãi, địa điểm là một khách sạn năm sao cao cấp ở thành phố Nam.

Trong ảnh, người đàn ông mặc áo ba-đờ-xuy lông cừu đen, tây trang thẳng tắp ôm lấy đôi chân dài, người con gái dựa vào ngực anh lúc này đang đeo khẩu trang, trông có vẻ vô cùng xinh đẹp.

Ánh mắt của cô gái này rất đẹp, mọi người có mặt ở đây nhanh chóng nhận ra cô, cô gái này chính là Phương Tịnh Khởi mà. Không chỉ có ánh mắt cùng dáng người giống, mà việc đeo khẩu trang đã nói lên vấn đề, cô ấy muốn che dấu thân phận.

Thời gian bức ảnh được chụp không được đề cập tới, cư dân mạng đoán rằng trước khi Ôn Hàn tuyên bố cầu hôn trên Weibo. Không còn gì nghi ngờ nữa, Phi Vãn quả thực là thế thân của Phương Tịnh Khởi.

Hạng Noãn ngồi trên sô pha, vừa bực bội, vừa buồn cười.

Người trong tấm ảnh rõ ràng chính là cô đấy có được không hả.

Ngày đó Ôn Hàn quấn lấy cô nói muốn đi khách sạn ở, đổi một nơi khác để có trải nghiệm cuộc sống tình dục mới mẻ hơn. Lúc ấy cô còn nói với anh rằng như thế rất lãng phí. Cô đeo khẩu trang là vì thời tiết rất lạnh, chỉ dùng để giữ ấm chứ không có mục đích gì khác.

Hạng Noãn tải tấm ảnh kia xuống, gửi cho Ôn Hàn: " Giải thích chút đi, anh cùng người phụ nữ này là như thế nào?"

Ôn Hàn thấy được bức ảnh cô gửi: "Là ai chụp?"

Hạng Noãn: "Không biết nữa, nhưng linh tính của em cho rằng em đang là người bị hại."

Ôn Hàn: "Việc này cứ để anh xử lý."

Cửa phòng bị đẩy ra, Ôn Hàn đi vào: "Ở chung nhà mà em còn nhắn tin."

Nói xong cầm lấy di động của Hạng Noãn lên xem, liếc tới nội dung trên màn hình, tất cả chỉ là những suy đoán lung tung của cư dân mạng.

Hạng Noãn từ trên ghế đứng lên, ôm thắt lưng của Ôn Hàn nói: "Gần đây cô ấy có liên lạc với anh không?" Cô cố ý tránh cái tên Phương Tịnh Khởi, không muốn nhắc tới.

Ôn Hàn: "Ai cơ?"

Hạng Noãn: "Phương Tịnh Khởi."

Ôn Hàn vuốt tóc của Hạng Noãn nói: "Không có, cô ta không liên lạc với anh được đâu, bởi vì anh cho số cô ta vào danh sách đen rồi."

Vừa nói xong, điện thoại Ôn Hàn liền đổ chuông.

Là số lạ, từ thành phố B.

Ôn Hàn bắt máy.

"Anh Ôn Hàn, em là Tịnh Khởi đây."

Hạng Noãn buông tay ra khỏi thắt lưng Ôn Hàn, lùi lại sau hai bước, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt cô như muốn nhìn xuyên thấu anh vậy.

Ôn Hàn trực tiếp cúp điện thoại, chặn dãy số kia.

Hạng Noãn xoay người, ngồi ở trên ghế không nói lời nào.

Thấy vậy, anh đi qua, ôm người đang ngồi trên ghế vào lòng.

Hạng Noãn không tình nguyện, tay sống chết bám lấy thành ghế, không để anh ôm.

Anh cười đến gập cả người, hôn lên mặt cô một cái, đến gần tai của cô nói: "Việc này cứ giao cho anh." Nói xong, lại hôn thêm lần nữa.

"Tức giận sao?" Giọng anh trầm trầm nói: "Đêm nay chồng sẽ phục vụ em thật tốt, đừng giận nữa." Nói xong tiếp tục hôn cô.

Hạng Noãn thở dốc, hổn hển đáp lại: "Phạt anh một tuần không được chạm vào em."

Ôn Hàn ôm cô, thổi khí nóng bên tai cô: " Thế này chẳng khác nào là lấy mạng chồng em rồi."

Hạng Noãn nhìn anh nói: "Nếu còn lộn xộn nữa liền chia phòng ngủ riêng."

Ôn Hàn định nói chuyện, nhưng bị Hạng Noãn mở lời trước: " Em thay đổi quyết định rồi."

Gương mặt Ôn Hàn lập tức vui vẻ, ngẩng đầu định ôm cô thì nghe cô nói: " Em quyết định hôm nay sẽ chia phòng ngủ luôn. Khi nào anh giải quyết ổn thỏa chuyện của Phương Tịnh Khởi rồi nói tiếp."

"Hôm nay em sẽ khóa trái cửa phòng nhỏ." Hạng Noãn nói rồi cầm lấy túi đựng laptop, đi về phía thư phòng, vừa đi vừa nói: " Em ra ngoài gặp khách hàng."

Ôn Hàn theo sau: " Khi nào em xong, anh tới đón em."

Hạng Noãn vừa thay giày vừa đáp: " Không cần đâu, anh tự chăm sóc tốt bản thân mình trước đi." Nói rồi đóng sập cửa lại.

Ôn Hàn cầm một cái ô đuổi theo cô xuống dưới lầu, đưa cho cô rồi nói: " Buổi tối có mưa đấy, em mang ô theo đi."

Hạng Noãn cầm lấy ô, xoay người bước đi.

Nơi hẹn với Lộ Gia là văn phòng của anh, lần này cùng nhau bàn công tác còn có Lộ Gia và lãnh đạo, có thể đây là lần cuối cùng chỉnh sửa bức tranh rồi.

Hạng Noãn mở laptop ra, đưa bức tranh lên.

Lãnh đạo chỉ ra mấy lỗi nhỏ cần sửa, cuộc họp diễn ra vô cùng thuận lợi, lãnh đạo có việc phải đi, Lộ Gia phụ trách ở lại tiếp đãi cô.

Hạng Noãn đánh dấu những chỗ cần sửa trên bức tranh, những chỗ đó bắt đầu được cô chỉnh lại cho hoàn chỉnh.

Lộ Gia ngồi một bên nhìn cô sửa.

Phụ nữ khi làm việc thật sự quyến rũ, nhất là những người có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy.

" Anh có xem Weibo của em, em thực sự ở cùng Ôn Hàn sao?" Lộ Gia có chút tiếc nuối: " Nếu anh quen biết em sớm hơn chút thì tốt rồi."

Hạng Noãn chỉ cười cười, không nói chuyện.

Lộ Gia không quấy rầy cô nữa, mở laptop của mình ra, xử lý những công việc còn lại.

Vừa rồi lãnh đạo đi ra, đứng ở trước cửa phòng họp nhìn vào trong nói: " Lộ Gia, chỗ tôi không có gì phải vội, bên ngoài trời đang mưa, cậu đưa Hạng Noãn về đi."

Hạng Noãn thực sự không thích làm phiền người khác: "Lát nữa em tự bắt xe về là được rồi." Cô nói tiếp: " Nếu không em gọi cho bạn trai tới đón cũng được."

Cô không muốn Ôn Hàn tới đây, nói như vậy chỉ vì không muốn phiền tới người khác.

Lộ Gia đành phải đồng ý.

Năm giờ chiều, Hạng Noãn bận công việc, Lộ Gia đưa cô tới đại sảnh tầng một, đứng ở cửa nhìn bên ngoài nói: " Anh đưa em đi, bên ngoài trời mưa to, gọi xe bây giờ cũng không tiện."

Hạng Noãn: " Không có việc gì đâu, em gọi bạn trai em tới đón." Nói xong cầm túi đựng laptop, che ô chạy ra ngoài.

Mùa đông hiếm thấy mưa lớn như vậy, sắc trời mờ mịt, may là không có sấm chớp.

Hạng Noãn đứng ở tòa thị chính chờ taxi, giày đã bị ướt một nửa, ban nãy có ô tô chạy qua làm bắn nước từ mặt đất lên, cô lùi về sau tránh mới không bị ướt quần áo.

Một tay cô cầm túi đựng laptop, một tay cầm ô, trời hôm nay mưa to thật sự đấy. Hay là gọi cho Ôn Hàn đến đón nhỉ. Cô đang vô cùng lưỡng lự, vì hắn đang có tội mà.

Mưa rơi xuống ngày một nặng hạt, cuối cùng có một chiếc xe đỗ ở trước mặt cô.

Đáng tiếc không phải là taxi.

Hạng Noãn không nhúc nhích, mãi cho đến khi người trong xe hạ kính xe xuống: " Lên xe đi."

Là Lộ Gia.

Hạng Noãn thu ô lại, mở cửa ghế sau ngồi xuống,

Ôn Hàn có gửi tin nhắn cho cô: "Mưa to quá, anh đến đón em nhé." Anh nhắn tin xong lại gọi điện thoại tới, nhưng không thấy cô nghe máy, lúc trở về anh mới thấy một tin nhắn:"Không cần tới đâu, em bắt xe về được, đang ở trên xe rồi."

Lộ Gia hỏi: "Em với bạn trai cãi nhau à?"

Hạng Noãn đáp: " Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi, không có vấn đề gì."

Lộ Gia không muốn hỏi nhiều, chỉ nói: "Nếu em có ý định chia tay, nhất định phải báo cho anh biết."

Mặc dù Hạng Noãn rất giận Ôn Hàn, nhưng trong lòng cũng biết đó không phải lỗi của anh, càng không có suy nghĩ muốn chia tay: " Em chưa từng nghĩ tới sẽ chia tay anh ấy, có cảm giác rằng muốn đi cùng anh ấy đến hết đời này."

Ánh mắt Lộ Gia chợt ảm đạm, rồi lại lộ ra nụ cười vui vẻ nói: " Hay em có thể thử cảm giác đó với người khác, ví dụ như anh đây."

Hạng Noãn cười cười nói: "Cảm ơn anh, tháng mười năm sau bọn em kết hôn rồi."

Lộ Gia thở dài: " Anh có thể cướp dâu không." Lại nói tiếp: "Anh đùa thôi."

Trong nhà không có ai, Cẩu Tử chạy tới nhào lên người Hạng Noãn.

Cô nhìn xung quanh, không thấy Ôn Hàn đâu cả.

Đã qua một tiếng đồng hồ, vẫn không đợi được anh. Đứng ở trên ban công mà mắt chỉ hướng tới dưới tầng, không thấy xe anh đi vào. Có thể là do mưa to quá, nhìn không rõ lắm.

Cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động, nhanh chóng chạy tới phòng ngủ nhỏ của mình làm bộ không quan tâm tới anh.

Ôn Hàn thấy Hạng Noãn đi vào phòng ngủ, rửa sạch tay, thay quần áo, gõ cửa phòng cô nói: " Anh đi đón em, ở tòa thị chính đợi rất lâu."

Bên trong không có tiếng động, Ôn Hàn đành nói tiếp: " Anh đi nấu cơm tối, ăn mì thịt băm với cải xanh nhé?"

Bên trong vẫn như cũ không có động tĩnh gì, lúc anh xoay người chuẩn bị vào phòng bếp thì cửa phòng mở ra, Hạng Noãn ló đầu ra ngoài dò xét: " Em muốn ăn hai quả trứng."

Nói xong lại đóng cửa rầm một cái.

Ôn Hàn cười cười, đi nấu cơm.

Chuyện của Phương Tịnh Khởi thực sự không khó giải quyết, việc anh cùng Hạng Noãn bị chụp ở khách sạn, đã có cư dân mạng đào ra được rằng, khi đó Phương Tịnh Khởi đang quay phim ở thành phố B.

Nấu mì xong, Ôn Hàn gọi Hạng Noãn ra ăn cơm.

Hạng Noãn đã tắm xong, mặc quần áo ngủ san hô, cả người hồng hào mềm mại.

Ôn Hàn hỏi: " Mưa to như vậy, em bắt xe về sao?"

Hạng Noãn không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn mì. Ăn xong mới ngẩng đầu lên nói: " Khi còn nhỏ, cô ta gọi anh như vậy sao."

Trong điện thoại cô ấy gọi anh là "anh Ôn Hàn". Đúng là thanh mai trúc mã, đùa giỡn nhau như hai đứa trẻ vô tư vậy.

Ôn Hàn nói: "Sau khi lớn lên, đã không cho cô ta gọi như vậy nữa."

Hạng Noãn đã ăn mì xong: "Đêm nay anh tự đi ngủ đi." Nói xong quay về phòng nhỏ của mình.

Ôn Hàn thực sự thấy không biết phải làm sao, lúc anh học trung học, cảm nhận được rằng Phương Tịnh Khởi thích mình, khi đó anh đã nói rõ ràng với cô ta rồi, hơn nữa anh với cô ta cũng dần dần trở nên xa cách. Không lâu sau Phương Tịnh Khởi còn nói với anh về người bạn trai Tiểu Nam. Nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, anh không ngờ được rằng cô ta sẽ phẫu thuật thẩm mỹ thành diện mạo của người phụ nữ anh yêu.

Chuyện này thật là rắc rối.

Ôn Hàn rửa sạch bát, gõ cửa phòng Hạng Noãn tội nghiệp nói: "Vợ ơi, anh sai rồi, cho anh vào đi."

Hạng Noãn đứng ở sau cửa, hỏi: "Sai ở đâu?"

Ôn Hàn suy nghĩ một chút, trả lời mười phần nghiêm túc: "Sáng nay làm đau em rồi?"

Hạng Noãn: "......"

Ôn Hàn: "Khi về nhà không hôn em đầu tiên?"

Hạng Noãn: "......"

Hạng Noãn mở cửa ra: "Anh đi đi!" Nói xong đóng cửa cái rầm.

Ôn Hàn đành phải về phòng của mình, xem ra người đàn ông tội nghiệp này chịu cảnh phòng không gối chiếc hôm nay rồi. Thực sự là khó cho anh mà, tuy rằng ba năm qua anh đều sống một mình, nhưng từ khi có cô bầu bạn, anh không muốn ở một mình nữa.

Hạng Noãn nằm trên giường, đèn lớn đã tắt rồi, mở đèn ngủ nhỏ trên bàn.

Ngoài cửa trời vẫn đang mưa, chỉ nghe thấy âm thanh rầm rầm của gió thổi qua, như là vô số Quỷ Hồn đang gào gọi. Cô sợ ban đêm trời sẽ mưa to hơn, cả người rúc ở trong chăn.

Mọi hôm có Ôn Hàn ngủ cùng, lúc có Ôn Hàn, tên đó sẽ cùng cô nói chuyện phiếm.

Cô nhắn tin cho tên bỉ ổi nào đó.

[ Ngũ Hành Khuyết Ái: Con trai, còn ở đó không?]

Ôn Hàn đã dự đoán trước được rằng sau khi về phòng cô sẽ nhắn tin cho anh, anh chỉ nhìn lướt qua tin nhắn chứ không trả lời lại, cả người dịch sang bên giường một chút, để sẵn một bên giường cho cô.

Quả nhiên, Hạng Noãn không thấy tên bỉ ổi nhà mình trả lời tin nhắn, đành phải để điện thoại sang một bên, tiếp tục nghe những âm thanh bên ngoài, mưa càng lúc càng nặng hạt, gió nổi lên mỗi lúc một lớn rồi.

Những chuyện ma đã xem trước kia không gọi mà ùa về trong tâm trí, cô có cảm giác như dưới gầm giường có quỷ, sẽ có một bàn tay trắng bệch chui vào từ cửa sổ bất cứ lúc nào.

Một trận gió to thổi tới, mang theo những tiếng vù vù rất đáng sợ. Hạng Noãn vì vậy mà sợ run cả người

Ôn Hàn nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mở cửa phòng, nhắm chặt mắt giả bộ không biết.

Hạng Noãn lặng lẽ đi đến, thận trọng nằm ở một bên giường, cảm giác được hơi thở của Ôn Hàn nên cô không thấy sợ nữa.

Cô còn chưa kịp thở đều thì người bên cạnh đã lại gần áp sát cô.

"Em chưa ngủ à?"

"Anh chờ em lâu lắm rồi đấy, vợ à."

"Này, anh muốn làm gì hả~~."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.