Khúc Hoàn Hoàn do dự hồi lâu, cho đến khi bữa sáng kết thúc mà cô vẫn chưa nghĩ ra có nên chấp nhận với điều kiện mà Trương Mặc Thâm đã nói hay không.
Cô rối rắm trở về nhà, ở căn hộ đối diện, Trương Mặc Thâm cũng rửa xong bát đũa rồi lái chiếc xe sang trọng của ngày hôm nay đi ra ngoài. Ngắm nhìn chiếc xe rời khỏi tiểu khu, Khúc Hoàn Hoàn mới trở về giường nằm, cô ôm chăn trở mình rồi ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này của cô không quá dài, tầm mấy tiếng sau đã tỉnh lại. Thậm chí còn chưa tới giờ mà cô hay thức dậy vào thường ngày, nhưng ngủ xong một giấc thì sảng khoái tinh thần hơn.
Khúc Hoàn Hoàn rời giường, chỉ cảm thấy tràn ngập sức sống, cũng chẳng cần phải đánh răng rửa mặt rồi dùng bữa sáng, cô trực tiếp mở laptop, bật phần mềm rồi lạch cạch gõ chữ. Còn chưa đến bữa trưa mà cô đã viết xong toàn bộ mười nghìn chữ cho chương mới ngày hôm nay rồi.
Đến trưa, trong nhóm chat mới bắt đầu sôi nổi.
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Uồi vãi! Mọi người mau đến xem này! Hôm nay anh Loan lại cập nhật chương mới sớm thế à!?
[Một Kiếm Bình Định Cửu Châu]: Lừa người à?
Bên dưới có một đống người phụ hoạ.
Loan Cung Ẩm Vũ là một tác giả thuộc cấp đại thần, không chỉ độc giả bình thường, ngay cả những tác giả khác cũng chịu khó hóng chương mới, trong đó bao gồm cả những đại thần có mặt trong nhóm, bọn họ cũng thường xuyên phàn nàn với nhau về nội dung trong truyện. Gần đây Khúc Hoàn Hoàn mới viết đến đoạn cao trào nên mấy người bọn họ càng không ngừng giục chương mới, cứ đòi cô cập nhật nhiều một chút.
Bởi vì đã quá quen, bọn họ cũng hiểu rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Khúc Hoàn Hoàn. Bình thường tầm buổi chiều cô mới bắt đầu gõ chữ, nhưng mà lúc này mới sáng sớm đã cập nhật chương mới nên thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan à, đừng nói là cả đêm anh không ngủ nhé?
[Mét Chín]: Anh Loan, anh có cần phải liều mạng tới vậy không?
[Màn Thầu Sinh Tiên]: Anh Loan, anh vẫn ổn chứ? Anh Loan, có phải anh bị người khác nhập vào không?
[Một Kiếm Bình Định Cửu Châu]: Đúng đấy anh Loan, anh không cần phải liều mạng như vậy làm gì! Độc giả của anh sẽ không bỏ đi chỉ vì anh cập nhật chương mới chậm đâu!
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Đúng đó đúng đó. Anh làm vậy thì tên Màn Thầu quỵt chương suốt mấy ngày sẽ nghĩ gì?
[Màn Thầu Sinh Tiên]: …
Khúc Hoàn Hoàn dở khóc dở cười, cô gõ chữ giải thích: “Chỉ vì hôm nay tôi dậy sớm thôi.”
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Đêm dài mất ngủ, anh Loan, anh…
[Màn Thầu Sinh Tiên]: Anh Loan, anh…
[Mét Chín]: Anh Loan, anh…
[Loan Cung Ẩm Vũ]: …
Khúc Hoàn Hoàn dở khóc dở cười, cô không để ý đến những lời trêu chọc trong nhóm nữa mà tắt đi rồi nhấc điện thoại lên đặt đồ ăn.
Cô mở khu bình luận ra xem một lượt thì thấy độc giả cũ giàu có tặng mìn cho mình, vẫn giống như lúc trước, anh không bình luận gì nhiều, trừ vài chữ hóng chương mới ra thì anh chàng còn hỏi thêm một câu: “Sao hôm nay anh cập nhật chương mới sớm vậy?”
Sau khi đọc xong các bình luận, cô mới tắt trang web đi rồi bắt đầu một ngày câu đó. Trước tiên là lướt Weibo, sau đó xem nội dung những bình luận tag tên cô, chợt nhớ đã vài ngày rồi mình không đăng gì lên Weibo, Khúc Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi kể lại việc hôm nay Trương Mặc Thâm đã lôi cô đi tập thể dục để đăng lên.
Tất nhiên Khúc Hoàn Hoàn sẽ không ghi rõ ra mà chỉ kể rằng có một anh hàng xóm mới chuyển đến đối diện nhà mình, anh ấy là một người tốt bụng, thấy cô chỉ thích ru rú trong nhà thì còn có lòng tốt rủ cô đi chạy bộ chung, cho nên hôm nay mới cập nhật chương mới sớm như vậy.
Sau khi kiểm tra một lượt thấy sẽ không làm lộ bất cứ chuyện gì, cũng không để Trương Mặc Thâm phát hiện ra rằng cô chính là Loan Cung Ẩm Vũ thì cô mới đăng lên.
Kể từ khi biết Trương Mặc Thâm là độc giả của mình, bình thường Khúc Hoàn Hoàn rất thích huyên thuyên đã bị dọa sợ chết khiếp, vậy nên cô quyết định giảm bớt số lần nhắc đến mình khi nói chuyện. Khúc Hoàn Hoàn sợ rằng Trương Mặc Thâm sẽ căn cứ vào những điều này mà đoán ra được, Weibo của cô có không ít người theo dõi, ai biết được Trương Mặc Thâm có ở trong đây không chứ.
Lướt Weibo thêm một lúc nữa thì đồ ăn cũng được ship đến. Khúc Hoàn Hoàn chỉ vừa mở nắp hộp cơm ra, điện thoại đã reo lên, thông báo có tin nhắn mới.
Cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Trương Mặc Thâm.
Lúc trước hai người đã trao đổi phương thức liên lạc, cũng tiện thể thêm luôn WeChat các thứ, lần này Trương Mặc Thâm gửi cho cô một tin nhắn kèm ảnh.
Cô bấm xem ảnh, vừa nhìn đã thấy dòng trạng thái cô mới đăng lên Weibo cách đây không lâu.
Khúc Hoàn Hoàn thoát ra để đọc tin nhắn Trương Mặc Thâm gửi đến.
“Anh Loan cũng bắt đầu tập thể dục”
Chỉ vẻn vẹn tám chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng không có.
… Tên nhóc này không hổ là fan của cô, nhanh thế mà đã phát hiện ra rồi!
Trong lòng Khúc Hoàn Hoàn cười ha hả, cô thầm nghĩ anh Loan của anh cũng bắt đầu tập thể dục rồi đấy, chẳng phải là do anh à?
Cô ngẫm nghĩ rồi tìm gói biểu tượng cảm xúc hình cá ướp muối gửi qua, sau đó đặt điện thoại xuống tập trung ăn cơm. Một lát sau, cô lại cầm điện thoại di động lên chụp hộp cơm của mình rồi gửi cho anh.
Đầu bên kia nhanh chóng hỏi: “Tại sao cô chỉ ăn mấy món này thế?”
Khúc Hoàn Hoàn: “Không biết nấu cơm mà QAQ!”
Trương Mặc Thâm gửi biểu tượng cảm xúc xoa đầu cho cô.
Trương Mặc Thâm: “Nếu cô giống như anh Loan cũng bắt đầu tập thể dục thì tôi còn có thể nấu bữa trưa cho cô.”
Trương Mặc Thâm: “Cô thấy sao?”
Khúc Hoàn Hoàn: …
Cám dỗ quá lớn!
Cô cắn đũa, rối rắm hồi lâu mới nghi ngờ hỏi: “Tại sao anh nhất định phải bắt tôi tập thể dục vậy?”
Đầu bên kia im lặng hồi lâu.
Đôi đũa làm bằng gỗ bị cắn đến nỗi chỗ lồi chỗ lõm, Khúc Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc lâu sau cũng không thấy anh trả lời. Tin nhắn cuối cùng vẫn là tin nhắn do cô gửi đi, đợi đến khi đồ ăn nguội hết cô mới thất vọng thu mắt lại, vừa chuẩn bị buông điện thoại xuống thì màn hình đột nhiên sáng lên.
Khúc Hoàn Hoàn vội vàng mở ra xem, Trương Mặc Thâm không gửi gì cả, chỉ chia sẻ một bài viết cho cô: “Sốc!!! Hoá ra không tập thể dụcđể lại nhiều hậu quả đến vậy!”
Khúc Hoàn Hoàn: …
Ngay sau đó Trương Mặc Thâm gửi một tấm hình tới, là hộp cơm do anh tự nấu, màu sắc kết hợp rất đẹp, vừa nhìn thôi đã làm người ta thèm ăn rồi. Khúc Hoàn Hoàn nhìn đến nỗi chảy hết cả nước bọt, cô vô cùng tiếc nuối vì đây chỉ là một bức ảnh.
Trương Mặc Thâm chậm rãi nhắn thêm câu nữa: “Tôi khá tự tin với tài nấu nướng của mình.”
“Tôi biết đến tám nền ẩm thực lớn, không chỉ Pháp, Nhật Bản, Ý, Tây Ban Nha… Tôi còn nghiên cứu và học làm đồ ăn của nhiều nước khác nữa.”
“Cô cảm thấy sao?”
Khúc Hoàn Hoàn muốn quỳ lạy anh luôn.
Cô run rẩy gõ: “Anh không cần phải làm đến mức nàyđâu…”
“Tôi chỉ cảm thấy trước tiên phải có cơ thể khoẻ mạnh đã rồi mới có thể kiên trì với sở thích của mình.” Trương Mặc Thâm nhắn tiếp: “Bất kể là anh Loan hay các tác giả khác, tôi đều hi vọng bọn họ có thể có một cơ thể khoẻ mạnh và không cần phải lo lắng về bệnh tật, như thế mới không buồn phiền gì mà thoải mái gõ chữ chứ.”
“Là một tác giả, tôi nghĩ chắc cô cũng rất yêu công việc của mình… Với tư cách độc giả, tôi hi vọng các tác giả đều có thể vui vẻ hạnh phúc khi viết truyện, chí ít sức khoẻ sẽ không trở thành gánh nặng cho việc theo đuổi sở thích của họ.”
“Đây là lời chúc phúc của tôi gửi tới anh Loan với tư cách là người hâm mộ, tôi xin lỗi khi gán nó cho cô, tôi đã vượt quá khuôn phép rồi.”
Khúc Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm những dòng tin nhắn mà anh gửi đến, nhất thời không biết nên nói gì.
Thân là anh Loan, cô cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.