Sau một tuần liên tục bị giục chương, Khúc Hoàn Hoàn quyết định đình công.
Gõ xong mười nghìn chữ của ngày hôm nay, Khúc Hoàn Hoàn lưu chương mới vào mục lưu trữ, nhìn đồng hồ ở dưới góc phải máy tính, vừa qua giữa trưa. May mà được Trương Mặc Thâm nhắc nhở liên tục từ sáng đến đêm, bây giờ Khúc Hoàn Hoàn chẳng những không câu cá mà ngay cả năng suất sáng tác cũng tăng lên, còn chưa đến trưa mà cô đã làm xong công việc của cả một ngày rồi. Thay đổi tích cực đến nỗi Khúc Hoàn Hoàn sắp sửa không nhận ra bản thân luôn.
Đến giờ nghỉ trưa của nhân viên văn phòng, Trương Mặc Thâm lập tức nhắn tin cho cô. Anh chụp một bức ảnh đơn giản, Khúc Hoàn Hoàn cũng đứng dậy lấy hộp cơm từ trong tủ lạnh ra, đó là cơm trưa Trương Mặc Thâm làm cho cô trước khi anh đi làm, hình dáng giống hệt hộp cơm trong ảnh.
Cô đọc những tin nhắn liên tục được gửi tới, nhưng Trương Mặc Thâm chưa giục cô viết thêm, vẫn chỉ nói chuyện công việc, trong nháy mắt Khúc Hoàn Hoàn chợt nảy ra một ý tưởng.
Dù là người chăm chỉ thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có lúc kiệt sức, cho nên sau khi viết xong quyển này, cô sẽ tự thưởng cho bản thân một khoảng thời gian để nghỉ ngơi chơi đùa, nghỉ tới khi muốn viết thì lúc đấy hẵng mở hố mới.
Hiện tại tiểu thuyết cô viết đã xuất hiện rất nhiều tình tiết mới, mạch truyện cũng phát triển khá nhanh, trước kia vốn đã dài rồi, bây giờ cô lại đang viết đến giai đoạn cuối, khoảng một hai tháng nữa thôi là có thể kết truyện. Thật ra kế hoạch ban đầu của Khúc Hoàn Hoàn là mỗi ngày thong thả viết mười nghìn chữ, bây giờ tiến độ của cô chợt tăng nhanh hơn so với kế hoạch ban đầu không ít khiến bản thân càng ngày càng mệt mỏi.
Cô ngẫm nghĩ một lát, sau khi Trương Mặc Thâm tiếp tục làm việc sau giờ nghỉ trưa, Khúc Hoàn Hoàn lập tức gọi điện cho Hà Mộng Thanh.
“Cậu muốn đến chỗ tớ ở một thời gian á?” Hà Mộng Thanh bực bội: “Sao tự nhiên lại nghĩ thế? Cậu cãi nhau với Trương Mặc Thâm đấy à? Nhưng anh ta cũng có ở cùng cậu đâu? Cậu có nhà ở đấy còn gì?”
“Nhưng anh ấy là hàng xóm của tớ, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng gặp, mà gần đây tớ không muốn gặp anh ấy.”
Hà Mộng Thanh liếc di động một cái, sau khi xác nhận mình thật sự đang nói chuyện với Khúc Hoàn Hoàn thì mới nói tiếp: “Tớ còn đang tự hỏi sao tự nhiên cậu lại gọi cho tớ, hóa ra có chuyện cần nhờ vả. Sao thế? Lần trước gặp cậu, hai người còn dính lấy nhau không rời cơ mà. Sao giờ lại giận đến mức không muốn nhìn mặt nhau nữa thế?”
Khúc Hoàn Hoàn ấp úng, ngượng nghịu nói rằng thật ra cô muốn thoát khỏi sự thúc giục của anh.
Hà Mộng Thanh cười đáp: “Thật ra thì tớ cũng không ngại, nhà tớ còn phòng trống, chỉ là nếu cậu không muốn thấy anh ta, sao không dứt khoát đi đâu đó chơi mười ngày nửa tháng, chứ một khi cậu còn ở thành phố, không tránh được việc chạm mặt nhau đâu.”
Khúc Hoàn Hoàn nhăn nhó: “Ừ… ờ thì cũng không thể đi xa quá…”
Hà Mộng Thanh: “…”
“Vậy khi nào cậu đến đây?”
Khúc Hoàn lập tức lôi vali trong tủ ra: “Chiều nay tớ sẽ sang.”
Hà Mộng Thanh: “…”
Chiều hôm ấy, Hà Mộng Thanh chạy từ chỗ làm về nhà đã thấy Khúc Hoàn Hoàn đợi sẵn dưới tầng.
Bình thường Hà Mộng Thanh sống một mình, nhưng phòng cho khách thỉnh thoảng vẫn có người đến ở nhờ nên được quét dọn rất sạch sẽ, Khúc Hoàn Hoàn xách hành lý tới là vào ở được luôn.
Hà Mộng Thanh không rảnh rỗi như Khúc Hoàn Hoàn, sau khi về nhà lập tức quay lại công ty làm việc, chỉ kịp đưa cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng. Tự sắp xếp hành lý của mình xong, Khúc Hoàn Hoàn xuống dưới tầng ngắm nghía xung quanh một chút, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng thỏa mãn.
Thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Trương Mặc Thâm và cô ở khu vực khác, tổng công ty Hoắc thị cũng ở đó, còn khu nhà Hà Mộng Thanh ở lại khá xa Hoắc thị, bình thường gần như chẳng bao giờ đi qua đó.
Khúc Hoàn Hoàn trốn đến đây, chắc là Trương Mặc Thâm không phát hiện ra đâu.
Cô làm quen với môi trường xung quanh một chút, điều đầu tiên Khúc Hoàn Hoàn làm là đi siêu thị mua đồ ăn vặt. Cô cũng đã tiện thể hỏi luôn khẩu vị của Hà Mộng Thanh, nghe nói cô ấy đang muốn giảm cân nên Khúc Hoàn Hoàn chỉ mua trái cây rồi xách túi lớn túi nhỏ về nhà.
Đã không còn Trương Mặc Thâm nấu cơm cho, Hà Mộng Thanh cũng tăng ca không về, Khúc Hoàn Hoàn bèn ăn đồ ăn vặt như ăn bữa tối, bản thảo trong mục lưu trữ được đăng lên rất đúng giờ, cô mở máy tính xem phim và câu cá, ngày đầu trốn nhà, Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy vô cùng hài lòng.
…
Trương Mặc Thâm xách theo nguyên liệu nấu ăn về nhà, trước khi mở cửa, anh nhìn căn nhà đối điện một cái, cửa phòng đóng chặt, Khúc Hoàn Hoàn không chạy ra. Dựa theo thói quen hàng ngày của cô, lúc này hẳn là đang ngồi trước máy tính gõ chữ.
Không biết hôm nay sẽ được đọc mấy chương đây…
Trương Mặc Thâm nghĩ vậy rồi mở cửa vào nhà.
Từ lúc hai người thẳng thắn với nhau, cuối cùng anh cũng có thể công khai giục cô, mỗi ngày sau khi Loan Cung Ẩm Vũ đăng chương mới, luôn có rất nhiều độc giả để lại bình luận rằng chưa thỏa mãn, anh từng nằm trong số đó, chỉ là giục thế nào cũng không có tác dụng, anh Loan vẫn cứ đăng mười nghìn chữ mỗi ngày, chương truyện được cập nhật rất đúng giờ. Bây giờ anh Loan đang ở ngay trước mặt mình, cuối cùng anh cũng có thể giục người thật rồi.
Trương Mặc Thâm vô cùng kích động, đối với đại thần mình yêu quý, ngoài lúc bày tỏ sự mến mộ, độc giả cũng chỉ tìm cách giục ra chương mà thôi.
Anh nhìn căn nhà đối diện qua cửa sổ, bây giờ trời đã tối dần, bên trong mở đèn, ánh sáng lộ ra từ sau bức rèm.
Nghĩ đến chuyện Khúc Hoàn Hoàn đang ngồi trong phòng sáng tác, anh vui vẻ hẳn lên.
Anh tiếp tục vui vẻ đến khi làm xong bữa tối mới thôi. Trương Mặc Thâm lấy di động nhắn tin cho Khúc Hoàn Hoàn, không thấy ai trả lời, bây giờ mới sang bấm chuông cửa nhà đối diện.
Nhưng đợi mãi vẫn không có ai ra mở cửa.
Trương Mặc Thâm buồn bực, vừa gõ cửa vừa gọi tên Khúc Hoàn Hoàn, nhưng dù anh gọi thế nào thì người bên trong cũng không ra mở cửa. Trái tim Trương Mặc Thâm chợt đập hẫng một nhịp, trong đầu không ngừng xuất hiện những tiêu đề tin tức “Chấn động! Một đại thần viết tiểu thuyết ngày đêm sáng tác bất ngờ qua đời!”… Trương Mặc Thâm hoang mang bước tới cửa sổ và nhìn vào, nhà bên cạnh đang bật đèn, bây giờ trời đã sắp tối, đèn sáng khiến anh có thể nhìn rõ cảnh vật trong phòng.
Đèn trong nhà cô bật sáng trưng, sao Khúc Hoàn Hoàn lại không có nhà? Nếu có thì sao cô ấy không lên tiếng? Từ lúc bị Trương Mặc Thâm phục kích “hiện trường” sáng tác, Khúc Hoàn Hoàn không dám… đeo tai nghe khi đang đánh máy nữa. Nếu như cô ngủ thì lúc này cũng nên bị tiếng gõ cửa của anh đánh thức chứ.
Trương Mặc Thâm tìm chìa khóa mở cửa, khi vào nhà anh mới phát hiện bên trong trống không, chẳng có ai trong nhà cả, chỉ có một tờ giấy vô cùng nổi bật trên bàn trà, Trương Mặc Thâm vừa đảo mắt đã thấy.
Anh cầm lên, là một tờ giấy A4, bên trên viết vài chữ bằng bút dạ đen: EM! ĐÌNH! CÔNG! ĐÂY!
Trương Mặc Thâm: …
Trương Mặc Thâm:??!!
Gì?!!!!
Bạn gái bỏ nhà đi ư??!!!
…
Khúc Hoàn Hoàn xem phim vô cùng vui vẻ, di động bên cạnh đột ngột vang lên, cô liếc nhìn, trên màn hình hiện tên của Trương Mặc Thâm.
Khúc Hoàn Hoàn lầm bầm hai câu, cô nghiêng đầu rồi cầm di động ném lên giường, điện thoại bị đống chăn gối bọc lại, âm lượng giảm đi một nửa, sau đó cô mở loa laptop to lên, lập tức không còn nghe thấy gì nữa.
Khúc Hoàn Hoàn chẳng những muốn đình công mà còn muốn xa Trương Mặc Thâm một thời gian.
Không có lý do gì cả, nếu Trương Mặc Thâm dịu dàng dỗ dành cô, cô sẽ mềm lòng, sau đó Trương Mặc Thâm lại đem đồ ăn ngon ra dụ dỗ, đến lúc đó đừng nói là bỏ nhà đi, không chừng cô sẽ xách hết hành lý chay về ấy chứ.
Khúc Hoàn Hoàn rất hiểu bản thân, cho nên vì kế hoạch của mình, cô không được nói chuyện với Trương Mặc Thâm.
Cứ rời xa anh một thời gian, cho anh tự kiểm điểm, nghĩ xem giữa bạn gái và chương mới, rốt cuộc điều gì quan trọng hơn.
Khúc Hoàn Hoàn sám hối trong lòng, thầm nói xin lỗi với Trương Mặc Thâm rồi lại xem phim tiếp.
Trương Mặc Thâm gửi rất nhiều tin nhắn, cũng gọi khá nhiều cuộc điện thoại nhưng không nhận được hồi âm, anh nhìn tờ giấy kia vài lần, cuối cùng cũng phát hiện ra Khúc Hoàn Hoàn đang tức giận.
Nhưng anh vẫn không hiểu lắm, cuối cùng thì Khúc Hoàn Hoàn giận cái gì?
Là vì anh giục cô ra chương sao?
Nhưng chẳng phải Khúc Hoàn Hoàn từng nói, bởi cô thích viết truyện nên cuối cùng mới trở thành đại thần, làm chuyện mà bản thân thật lòng yêu thích thì có gì không tốt nào?
Trương Mặc Thâm cũng hiểu rõ Khúc Hoàn Hoàn, ngoại trừ chuyện viết truyện này ra, cô làm gì cũng rất nửa vời, trong thời gian hai người hẹn hò, anh từng nghe không ít ý tưởng của cô, nhưng chưa đến vài ngày thì những ý tưởng của cô đều biến mất. Có thể duy trì việc viết truyện được lâu như vậy, Trương Mặc Thâm đoán chắc Khúc Hoàn Hoàn thật sự thích công việc này.
Nhưng nếu cô đang làm điều mình yêu thích, vậy tại sao cô lại giận?
Trương Mặc Thâm im lặng suy nghĩ.
Tối đến, anh ăn cơm một mình, bữa tối vốn làm cho hai người ăn nên còn thừa khá nhiều. Sau khi rửa bát, Trương Mặc Thâm ngồi trước TV theo thói quen, nghĩ đến chuyện gì đó, anh lại đứng dậy vào bếp lấy hai cốc nước trái cây, sau khi mang nước ra, anh mới nhớ Khúc Hoàn Hoàn không ở nhà.
Bữa tối làm hai phần, đồ tráng miệng cũng làm hai phần, bất kể thứ gì Trương Mặc Thâm cũng chuẩn bị thêm cho Khúc Hoàn Hoàn, anh đã sớm quen với việc có cô ở bên, bây giờ chợt không thể thích ứng với chuyện này chút nào.
Trương Mặc Thâm buồn bã ngây người, mơ mơ màng màng trải qua một buổi tối, cuối cùng cũng đến đêm, hôm sau còn phải đi làm, anh rửa mặt đánh răng vào khung giờ như mọi khi, trước khi đi ngủ lại đọc tiểu thuyết của anh Loan theo thói quen, thế mà vẫn có chương mới.
Anh vô cùng trân trọng mười nghìn chữ của hôm nay, gần đây ngày nào cũng đọc hai mươi, ba mươi nghìn chữ, đột nhiên biến thành mười nghìn, tự nhiên cảm thấy ít ỏi vô cùng. Trương Mặc Thâm cảm giác như tâm nguyện của mình chưa được hoàn thành vậy, mà không chỉ anh, rất nhiều người cũng cảm thấy thế.
Ngoài một chương mới, còn có thông báo xin nghỉ phép.
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Tôi và bạn trai đang chiến tranh lạnh 🙁 Khi nào anh ấy biết lỗi thì lúc ấy mới có chương mới.
Anh anh anh… Anh không phải là bạn trai của anh Loan ư?!
Tại anh mà tất cả mọi người đều không được đọc chương mới của anh Loan á?!
Trương Mặc Thâm lập tức cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Nhưng gọi điện thì Khúc Hoàn Hoàn không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, anh nên xin lỗi kiểu gì?!
Trương Mặc Thâm do dự một chút rồi bắt đầu bình luận: “Bịch, quỳ xuống đất, huỵch huỵch huỵch.”