Theo như kế hoạch đã định, Khúc Hoàn Hoàn và Trương Mặc Thâm đi du lịch hơn nửa tháng mới về nhà.
Thật là trùng hợp, khi hai người vừa về đến nhà thì nhận được cuộc gọi của Dương Xảo Mạn – người bị cướp đi kỳ nghỉ phép, đồng thời còn phải tăng ca thêm một tháng dài nữa.
“Cô bảo là tổng giám đốc Hoắc sắp kết hôn á? Nhanh vậy sao?”
“Đương nhiên là phải nhanh chứ, trước khi tổng giám đốc Hoắc ra nước ngoài thì mọi người đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Nếu không phải do cô Bạch đột ngột ra nước ngoài, họ đã cử hành hôn lễ rồi ấy chứ.” Dương Xảo Mạn phàn nàn: “Anh cũng biết đấy, cô Bạch đang mang thai, nhân lúc bụng cô ấy chưa lộ ra thì phải cử hành hôn lễ trước để có thể mặc vừa váy cưới chứ. Mà tổng giám đốc Hoắc cũng muốn tổ chức long trọng một chút, không thể làm cho có được. Vậy mà anh lại dẫn bạn gái đi chơi, khiến tôi phải xử lý đống công việc này một mình, anh có biết tôi tăng ca bao nhiêu ngày mới có thể tạm thời theo kịp thời hạn của hôn lễ không?”
Trương Mặc Thâm chột dạ ho một tiếng: “Xin lỗi… À phải rồi, tôi có mang quà lưu niệm về cho cô này, do chính tay Hoàn Hoàn chọn đấy nhé, cô ấy nói chắc chắn cô sẽ thích…”
“Cảm ơn nhé.” Dương Xảo Mạn nói: “So với quà lưu niệm thì tôi hy vọng anh có thể đến đây giúp tôi hơn. Anh kết thúc kỳ nghỉ của mình sớm một chút rồi về làm việc đi được không? Tổng giám đốc Hoắc sẽ không quên tiền thưởng của anh đâu, coi như tôi xin anh đấy!”
Trương Mặc Thâm vội vàng gật đầu đồng ý. Sau đó anh dựa theo danh sách mà cô ấy gửi để xác định quá trình hôn lễ.
Bạn trai ở bên cạnh mình lâu như vậy, đương nhiên Khúc Hoàn Hoàn đã cảm thấy vô cùng thoả mãn, vậy nên cô hào phóng để anh đi tăng ca rồi ở nhà tự dọn dẹp đồ đạc.
Trong chuyến du lịch này, cô đã mua không ít quà cho mọi người, không chỉ người bạn thật sự ở ngoài đời là Hà Mộng Thanh và các cô các bác, sau khi bút danh bị lộ, Khúc Hoàn Hoàn cũng không che giấu nữa, cho nên cô đã chuẩn bị quà cho đám bạn bè tác giả của mình.
Ra ngoài một chuyến để đưa hết mấy món quà cho các cô các bác, sau đó gửi chuyển phát nhanh đến đám bạn, Khúc Hoàn Hoàn cũng tiện thể gọi taxi tới nhà của Hà Mộng Thanh để mang quà cho cô ấy. Trước kia cô đã đến đây một lần nên khá quen đường, bác bảo vệ ngoài cửa cũng quen cô, biết rằng cô đến đây để tìm Hà Mộng Thanh nên cho vào luôn.
Đến khi bấm chuông cửa xong, Khúc Hoàn Hoàn mới nhớ ra hôm nay là ngày làm việc, chắc Hà Mộng Thanh sẽ không có nhà nên cô bèn cầm quà chuẩn bị quay về.
Cô vừa mới xoay người thì sau lưng vang lên tiếng cạch, cánh cửa được mở ra.
Khúc Hoàn Hoàn vội vàng quay đầu lại, người xuất hiện trước cửa không phải Hà Mộng Thanh mà là Thẩm Dục Đông.
Cô sửng sốt, sau đó cảnh giác ôm chặt hộp quà trong tay, lo lắng hỏi: “Sao anh lại ở đây?!” Nếu như cô nhớ không nhầm thì chẳng phải Hà Mộng Thanh và Thẩm Dục Đông đã chia tay rồi ư? Bây giờ chắc cũng không còn quan hệ gì nữa đâu nhỉ?
Vậy sao Thẩm Dục Đông lại xuất hiện ở trong nhà Hà Mộng Thanh?!
Thẩm Dục Đông lười biếng nhướng mày lên nhìn cô một cái, sau đó cụp mắt xuống, uể oải lên tiếng: “Là cô à?”
“Hà Mộng Thanh đâu?” Khúc Hoàn Hoàn nhìn ra sau lưng anh ta: “Cô ấy có ở nhà không? Tôi có việc cần tìm cô ấy.”
“Cô không cần phải tìm đâu, cô ấy đã dọn đi rồi.”
“Dọn đi rồi? Đây chẳng phải là nhà của cô ấy sao?”
Thẩm Dục Đông buông tay nắm cửa ra rồi khom lưng bước vào trong. Khúc Hoàn Hoàn do dự hồi lâu, sau đó cũng đi theo: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết cô ấy đã chuyển đi đâu không? Tôi có việc cần tìm cô ấy.”
“Tôi không biết.” Thẩm Dục Đông lạnh nhạt lên tiếng: “Cô đi về đi.”
Khúc Hoàn Hoàn nghi ngờ: “Vậy căn nhà này…”
“Đây là căn nhà lúc trước tôi và cô ấy chọn, bây giờ chia tay rồi, không còn quan hệ gì nên cô ấy cũng không muốn tiếp tục sống ở đây nữa.”
Khúc Hoàn Hoàn gật đầu, cô không hỏi tiếp nữa, Hà Mộng Thanh chưa từng nói chuyện chuyển nhà với cô, cũng chẳng nói với ai cả nên cô hoàn toàn không biết chuyện này.
“Đợi đã.” Thẩm Dục Đông bỗng vui vẻ trở lại, anh ta lên tiếng gọi cô: “Khúc Trực Trực, cô đợi một lát.”
Khúc Hoàn Hoàn nghe vậy thì lập tức dừng lại, sau đó nghi ngờ quay đầu nhìn anh ta.
Thẩm Dục Đông xoa trán, hỏi: “Người lúc trước đến đón cô… là bạn trai của cô à?”
Khúc Hoàn Hoàn nghiêm túc nhớ lại khoảng thời gian ghen tuông của mình, khẽ đáp: “Thỉnh thoảng cũng có cãi nhau một chút.”
“Sau đó thì sao? Hai người vẫn có thể yên bình vượt qua à?”
“Tất nhiên rồi, tình cảm của bọn tôi tốt lắm.” Khúc Hoàn Hoàn khoe khoang xong mới hỏi: “Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?”
“Tôi và Mộng Thanh…” Thẩm Dục Đông ngập ngừng giây lát, sau đó lại đổi lời: “Kể từ lúc bắt đầu hẹn hò, bọn tôi đã có xích mích, mẹ tôi không thích Mộng Thanh nên càng chẳng vừa mắt cô ấy, vì thế chúng tôi thường hay cãi nhau…”
Anh ta đang xin cô tư vấn tình cảm đấy à? Khúc Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, dù sao cô cũng chẳng có việc gì làm nên lập tức ôm hộp quà rồi ngồi xuống sofa, nghiêm túc lắng nghe anh ta nói.
“Tôi và cô ấy đã chia tay mấy lần, cũng quay lại mấy lần. Cho đến lần trước thì thật sự chia tay. Sau đó cô ấy đã dọn khỏi đây, cũng chẳng quay về nữa. Cô ấy trả chìa khoá lại cho tôi, thậm chí còn không muốn gặp tôi nữa cơ.” Thẩm Dục Đông buồn bã kể lại: “Tôi vốn nghĩ lần này vẫn giống như trước kia, đợi một thời gian nữa là cô ấy sẽ quay lại, nhưng không ngờ lần này cô ấy lại tuyệt tình đến vậy…”
Khúc Hoàn Hoàn không nhịn được mà ngắt lời anh ta: “Không phải do anh đi tìm cô gái khác à?”
Thẩm Dục Đông sửng sốt rồi đáp: “Đó chẳng qua là do mẹ tôi…”
Khúc Hoàn Hoàn lại tiếp tục ngắt lời anh ta: “Nhưng bọn họ lại chiếm một vị trí bên cạnh anh, anh cũng biết rõ mẹ mình không thích Mộng Thanh, ấy thế mà anh vẫn đứng về phía bà ấy. Anh nghĩ xem, Mộng Thanh sẽ nghĩ thế nào? Ngay cả anh cũng không giúp cô ấy, vậy cô ấy còn có thể làm gì nữa?”
Trong phút chốc, Thẩm Dục Đông như bị nghẹn lại: “Nhưng mà mẹ tôi…”
“Anh cảm thấy tội nghiệp mẹ mình, vậy Mộng Thanh thì sao? Anh tặng nhà cho cô ấy, sau đó giúp cô ấy thay đổi nội thất trong nhà, chẳng lẽ anh cho rằng như thế là đã bồi thường đủ rồi ư?”
Thẩm Dục Đông im lặng.
Rất lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Thật ra căn nhà này cũng không phải của tôi…”
Hà Mộng Thanh là người đứng tên thuê căn nhà này, sau khi cô ấy chuyển đi, Thẩm Dục Đông mới thuê tiếp, anh ta giữ lại dáng vẻ vốn có của nó, không thay đổi gì cả. Anh ta chỉ mong lúc nào đó Hà Mộng Thanh có thể quay về.
Nhưng Hà Mộng Thanh rất kiên quyết, anh ta đợi mãi mà chỉ đợi được Khúc Hoàn Hoàn – một người không biết gì về chuyện này xuất hiện.
“Nhưng… nhưng tôi cũng rất thích cô ấy…” Thẩm Dục Đông ngây người: “Tôi thích cô ấy, cô ấy thích tôi, chẳng lẽ như vẫn chưa đủ à?”
“Đương nhiên rồi, nếu bên cạnh bạn trai tôi mà xuất hiện người con gái khác, ai cũng có ý với anh ấy, hơn nữa anh ấy không từ chối sự gần gũi của họ thì tôi sẽ tức chết mất.” Khúc Hoàn Hoàn chợt nhớ tới mấy con yêu tinh lúc trước, lập tức trợn mắt lên.
Làm sao đây, đột nhiên thấy tức ghê, cô rất muốn đập Trương Mặc Thâm một trận.
Cũng may Trương Mặc Thâm đã biết sửa sai, nếu không thì có khi cô cùng sẽ tức gần chết giống Hà Mộng Thanh mất.
“Khúc Trực Trực, cô là bạn của cô ấy, cô nói cho tôi biết đi, chúng tôi thật sự đã kết thúc rồi sao?”
“Tôi không biết quá nhiều về chuyện của hai người, nhưng tôi nói cho anh hay.” Khúc Hoàn Hoàn nghiêm nghị lên tiếng: “Nếu anh vẫn muốn nghe lời mẹ mình thì hãy buông tha cho Mộng Thanh đi, sau đó kết hôn sinh con với mấy cô gái mà mẹ anh chọn ấy! Hai người không còn dây dưa với nhau thì Mộng Thanh mới thoải mái được.” Khúc Hoàn Hoàn đưa mắt đánh giá anh ta, sau đó khó hiểu hỏi: “Điều kiện của Hà Mộng Thanh đủ để cô ấy gặp được người ưu tú hơn, sao cô ấy cứ treo cổ trên cái cây như anh nhỉ?”
Thẩm Dục Đông bị nghẹn, tức giận trừng mắt về phía cô: “Gì mà cái cây? Tôi cũng là một cái cây căn chính miêu hồng (1) đấy nhé! Người muốn làm vợ chưa cưới của tôi có thể xếp thành hàng dài từ đầu này đến đầu kia luôn ấy, ai nấy cũng có chất lượng cao hơn cô nhiều.”
(1) Căn chính miêu hồng (根正苗红): chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ. (Nguồn: mieutocthieunu.wordpress.com)
Khúc Hoàn Hoàn đập bàn: “Anh có tin tôi gọi một cuộc điện thoại bảo bạn trai tôi đến đây, anh có dám so sánh với anh ấy không?”
Nghĩ đến chiếc xe hơi sang trọng mà trên thế giới chỉ giới hạn một trăm chiếc kia, Thẩm Dục Đông không thể phản bác được, chỉ đành phân bua: “Lấy bạn trai ra so sánh với tôi thì cô hay lắm à?”
“Vậy cái tên chó độc thân như anh đây lấy mấy cô bạn gái không có thật ra để so sánh với tôi thì giỏi lắm à?”
Thẩm Dục Đông: “…”
Thẩm Dục Đông thẹn quá hóa giận đuổi cô ra ngoài.
Khúc Hoàn Hoàn vừa ra khỏi cửa thì nhanh chóng gọi điện thoại cho Hà Mộng Thanh.
“Cậu chuyển nhà từ lúc nào thế? Tại sao không báo cho tớ biết?”
“Cậu đến nhà tớ rồi à?”
“Đúng vậy, bây giờ người sống ở đó biến thành Thẩm Dục Đông rồi.”
Hà Mộng Thâm im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Không cần phải quan tâm đến anh ta.”
Khúc Hoàn Hoàn cũng không đề cập đến Thẩm Dục Đông nữa, sau khi hỏi rõ địa chỉ nhà cô ấy thì lập tức ôm hộp quà lên xe taxi tới đó. Cô đưa quà mình mua cho Hà Mộng Thanh rồi cẩn thận quan sát trạng thái của cô ấy. Sau khi chia tay Thẩm Dục Đông, chất lượng cuộc sống của cô ấy không hề xuống dốc, trạng thái tinh thần còn rất tốt. Có vẻ như việc chia tay Thẩm Dục Đông không ảnh hưởng quá nhiều tới Hà Mộng Thanh. Nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi, có lẽ lúc trước cũng có ảnh hưởng, mà hiện giờ nhắc lại thì không còn cảm giác gì nữa.
Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy mừng cho cô ấy, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Cậu đã sẵn sàng cho việc bắt đầu một mối quan hệ mới chưa?”
“Cậu muốn giới thiệu cho tớ à?”
“Không phải, là sếp của bạn trai tớ, tổng giám đốc của Hoắc thị sắp kết hôn rồi, khi đó người tham dự hôn lễ chắc chắn toàn là những chàng trai trẻ đẹp tài giỏi, với lượng tin tức lớn như này, tớ nghĩ cậu có thể nắm lấy cơ hội này rồi mượn danh nghĩa công việc để tham gia. Trong đó nhất định có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn Thẩm Dục Đông.”
Hà Mộng Thanh bật cười: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Đừng khách sáo đừng khách sáo, nếu cậu không tìm được cơ hội thì lúc về tớ có thể hỏi Trương Mặc Thâm giúp cậu. Anh ấy là trợ lý của tổng giám đốc Hoắc, chắc là có thể tìm cơ hội giúp cậu vào trong đó thôi.” Khúc Hoàn Hoàn chân thành nói: “Tốt nhất là đừng treo cổ trên cái ngọn cây Thẩm Dục Đông kia nữa, cũng đừng dễ dàng mềm lòng. Trước đó anh ta đối xử với cậu như thế nào cơ chứ? Bây giờ cậu phải dẫn người giỏi giang hơn đến gặp anh ta khiến anh ta tức chết mới được!”
Hà Mộng Thanh cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt lo lắng như sợ mình thật sự sẽ quay lại với tên Thẩm Dục Đông của Khúc Hoàn Hoàn khiến cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lâu lắm rồi Khúc Hoàn Hoàn chưa gặp Hà Mộng Thanh nên vội kéo lấy cô ấy nói rất nhiều, còn không quên khoe khoang đủ loại chuyện tình yêu tình báo mà dạo gần đây chưa kịp khoe trước mặt cô ấy, thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, lúc này cô mới khoan thai về nhà.
Không bao lâu nữa sẽ tới hôn lễ của tổng giám đốc Hoắc và cô Bạch, Trương Mặc Thâm với tư cách là trợ lý của tổng giám đốc nên đương nhiên có cơ hội tham dự hôn lễ, thân là bạn gái của anh, Khúc Hoàn Hoàn cũng được hưởng ké ánh hào quang này.
Sau khi yên tâm về chuyện của Hà Mộng Thanh, trước khi hôn lễ bắt đầu, Khúc Hoàn Hoàn vui vẻ đi chọn quần áo.
Ôi, mình nên mặc bộ này để gặp chị gái xinh đẹp? Hay là nên mặc bộ kia nhỉ?
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Đây là những gì đã xảy ra với chị gái xinh đẹp Hà Mộng Thanh. Dù gì hoa khôi cũng không phải nhân vật chính, sau này chuyện của cô ấy có như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không viết nữa đâu. Cứ để cho tên Thẩm ngu ngốc kia hối hận vậy.╭ (╯ ^ ╰) ╮