Đại Thần Lấy Nhầm Nick Clone

Chương 7



Bình thường Trương Mặc Thâm rất bận rộn nên Khúc Hoàn Hoàn không có cơ hội tiếp xúc với anh, thời gian gặp nhau nhiều nhất là vào buổi tối lúc cả hai cùng ăn cơm. Nhưng kể từ khi biết được Trương Mặc Thâm là fan của mình thì Khúc Hoàn Hoàn cũng ngại đến nhà anh ăn chực.

Quả thật Trương Mặc Thâm nấu cơm rất ngon, nhưng sau một thời gian dài cũng sẽ không tránh khỏi việc bị lộ. Nếu để độc giả biết được Loan Cung Ẩm Vũ là nữ thì họ sẽ nghĩ gì?

Chỉ cần một mình Trương Mặc Thâm biết được thì Khúc Hoàn Hoàn cũng cảm thấy lo âu rồi.

Vì để tránh bị lộ nên cô đã từ chối lời mời ăn tối của Trương Mặc Thâm, cô lấy cớ là mình bận viết truyện. Mặc dù Trương Mặc Thâm khá thất vọng nhưng anh cũng không nói gì. Không còn ăn cơm với nhau vào buổi tối nên suốt cả ngày hai người chưa chắc có thể gặp nhau một lần.

Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy hơi tiếc nuối, lúc cô ăn mì gói và đồ ăn đặt mua bên ngoài thì hối hận đến mức suýt bật khóc. Sau khi nếm thử đồ ăn do Trương Mặc Thâm làm rồi lại ăn những món khác mới cảm thấy mùi vị có gì đó không đúng cho lắm. Ngửi mùi thơm bay từ ngoài cửa sổ vào… Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy chút thịt mà mình nuôi được ở căn nhà đối diện đã biến mất.

Cô còn tưởng không còn cơ hội nào để gặp được Trương Mặc Thâm nữa, nhưng không ngờ cơ hội đó lại tới nhanh đến vậy.

Một buổi chiều nọ, Khúc Hoàn Hoàn vừa mới viết xong chương mới của ngày hôm nay, cô lưu vào mục lưu trữ rồi cài đặt thời gian đăng tải, đột nhiên xung quanh trở nên tối đen, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối.

Cô sửng sốt hồi lâu, theo phản xạ cho rằng cầu chì lại bị hỏng.

Khúc Hoàn Hoàn cầm điện thoại lên định đặt đồ ăn trước, màn hình điện thoại sáng lên, cô ấn vào app đặt đồ ăn và đợi hình ảnh tải xong, khi đang lướt tìm quán ăn thì chợt phát hiện mình không bật internet, lúc này cô mới nhận ra điện thoại vẫn đang kết nối wifi và có tín hiệu đầy đủ.

“Không phải mất điện à?”

Cô liếc nhìn laptop và chắc chắn rằng nó vẫn có tín hiệu.

“Mình đã bảo mà, mới thay cầu chì xong, chắc sẽ không nhanh hỏng thế đâu…” Khúc Hoàn Hoàn lẩm bẩm ấn công tắc đèn. Không có phản ứng gì cả, sau đó cô bật thử đèn của phòng khác thì nó lại sáng trưng.

Khúc Hoàn Hoàn nhìn ngọn đèn giữa trần nhà mà cảm thấy bất lực, may mà không phải mất điện, nếu không đêm hôm khuya khoắt cô sẽ lại làm phiền Trương Mặc Thâm mất. Chắc là buổi tối sẽ không có thợ sửa đến để sửa bóng đèn đâu nhỉ?

Khúc Hoàn Hoàn im lặng hồi lâu, chợt cảm thấy cuộc sống quá khó khăn. Ngoại trừ viết lách ra thì cô thật sự vô dụng.

Quả nhiên vẫn nên đặt đồ ăn trước.

Khúc Hoàn Hoàn cúi đầu tiếp tục tìm quán ăn, vẫn chưa quyết định được nên chọn quán nào thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô mở cửa ra thì thấy Trương Mặc Thâm đứng trước cửa.

Khúc Hoàn Hoàn khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, tôi thấy nhà cô đột ngột tối đen nên cho rằng lại mất điện.” Trương Mặc Thâm trả lời: “Dù sao cô cũng phải viết truyện mà nhỉ, để lỡ thời gian cập nhật chương mới thì không hay cho lắm.”

Khúc Hoàn Hoàn cảm động, cô hít mũi ngửi được mùi cá rán bay từ nhà của Trương Mặc Thâm ra.

Cố kìm nén xúc động muốn chảy nước bọt, Khúc Hoàn Hoàn sờ cằm, lạnh nhạt lên tiếng: “Không có gì đâu, chẳng qua đèn đột ngột bị tắt là do bóng đèn hỏng thôi, ngày mai tôi gọi thợ đến sửa là được.”

“Không cần tìm thợ sửa, tôi biết làm, để tôi giúp cô.”

“…”

Trong lòng Khúc Hoàn Hoàn không ngừng rơi lệ: Người anh em à! Anh đừng chủ động như vậy nữa có được không? Tôi không biết phải từ chối anh thế nào!

Khúc Hoàn Hoàn cười gượng, chuẩn bị mở miệng từ chối thì Trương Mặc Thâm đã hỏi: “Cô ăn tối chưa?”

Khúc Hoàn Hoàn: “…”

Ngửi thấy mùi cá rán tỏa ra từ cửa nhà đối diện, Khúc Hoàn Hoàn cầm điện thoại, trên màn hình còn đang hiển thị các quán ăn, cô nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, sau đó đi theo đối phương sang căn nhà đối diện.

Một đĩa cá rán lớn được đặt ở chính giữa bàn ăn, màu sắc vàng ươm, có vẻ như mới ra lò không bao lâu nên vẫn còn nóng hôi hổi. Mùi thơm của cá rán lan tỏa khắp không khí khiến Khúc Hoàn Hoàn không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Vị giác bị hành hạ bởi mì gói và đồ ăn đặt bên ngoài suốt nhiều ngày liền có cảm giác như sắp được chữa khỏi.

“Tối nay tôi nấu hơi nhiều một chút, đang chuẩn bị gọi cô thì thấy đèn nhà cô tắt. À phải rồi, cô đã cập nhật xong chương mới chưa? Nếu như vẫn chưa thì cô có thể sang đây.”

Khúc Hoàn Hoàn vùi đầu ăn cá rán, ậm ờ đáp: “Không sao, lúc chiều tôi đã viết xong rồi.”

Trương Mặc Thâm gật đầu, thấy cô tập trung ăn nên cũng không nói nữa.

Sau khi ăn no, Khúc Hoàn Hoàn lại sờ bụng mình rồi về nhà. Cô ngồi trong bóng tối hồi lâu, Trương Mặc Thâm nhanh chóng mang theo bóng đèn sang thay.

Anh thay rất nhanh, lần này không ai chủ động lên tiếng. Cả hai đều đồng loạt nghĩ đến khoảnh khắc lúng túng sửa cầu chì lần trước.

Trương Mặc Thâm im lặng thay xong bóng đèn rồi leo xuống thang, anh nói với Khúc Hoàn Hoàn: “Thử bật đèn xem.”

Khúc Hoàn Hoàn nhấn công tắc, căn phòng đã sáng trở lại, mọi thứ bên trong phòng đều phơi bày trước mặt hai người.

Trên bàn rất lộn xộn, đủ loại đồ linh tinh bày đầy ra đó. Trên giường và ghế sofa ở bên cạnh tràn ngập quần áo, thùng rác cũng đầy ú ụ, dép thì mỗi chiếc một nơi, có rất nhiều đồ đạc cũng bị vứt bừa bãi dưới đất. Trương Mặc Thâm ngập ngừng lùi về phía sau một bước, dưới chân vang lên tiếng giòn giã. Anh cúi đầu nhìn, hóa ra là một gói khoai tây chiên đã mở.

Lông mày của Trương Mặc Thâm run lên.

Khúc Hoàn Hoàn sụp đổ che mặt lại, cô đã quên mất lâu rồi chưa dọn nhà. Bởi vì chỉ sống một mình, bình thường cũng chẳng có ai tới. Mà bây giờ Trương Mặc Thâm đột ngột đến đây và bắt gặp cảnh tượng như này… Bình thường cô đi ăn chực đã nhiều, cũng có thể thấy rõ căn nhà đối diện sạch sẽ đến mức không giống như nhà của một anh chàng độc thân.

Cô kịp phản ứng lại rồi cười ha hả đẩy Trương Mặc Thâm ra ngoài.

“Đợi đã!” Trương Mặc Thâm lên tiếng: “Tôi có thể… có thể giúp cô vứt túi rác đó không?”

“Hả?”

Trương Mặc Thâm do dự, nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được, anh bèn chỉ vào thùng rác rồi bảo: “Đúng lúc tôi cũng đang định đi vứt rác, để tôi vứt giúp cô luôn nhé.”

“…”

Khúc Hoàn Hoàn vội vã đẩy Trương Mặc Thâm ra khỏi cửa: “Không cần đâu, không cần đâu, tôi tự vứt.”

“Nhưng…”

Cửa nhà đóng rầm một cái trước mặt anh, ngăn hết những lời nói của anh ở bên ngoài.

Trương Mặc Thâm rối rắm đứng trước cửa hồi lâu mới bất lực rời đi.

Đêm hôm đó, anh nằm trên giường trằn trọc trở mình rồi lấy điện thoại ra đọc chương mới cập nhật của Loan Cung Ẩm Vũ nhiều lần, bình thường những dòng chữ có thể thu hút sự chú ý của anh, nhưng trong đêm nay lại mất đi sức hút. Dù mở mắt hay nhắm mắt thì trước mắt anh đều xuất hiện tình trạng bi thảm của căn phòng trong nhà Khúc Hoàn Hoàn.

Trương Mặc Thâm thở dài thườn thượt, không buồn ngủ chút nào, anh ngồi dậy lấy một quyển sách của Loan Cung Ẩm Vũ trên kệ sách ra xem.

Hôm sau là ngày cuối tuần.

Lại là một ngày không cần phải đi làm, bởi vì tối qua anh ngủ muộn nên hôm nay cũng dậy muộn hơn. Lúc thức giấc thì mặt trời đã lên cao, Trương Mặc Thâm quay đầu nhìn giờ, ngay cả thời gian làm bữa sáng cũng muộn rồi.

Trương Mặc Thâm rời giường làm món gì đó lót dạ. Anh và Khúc Hoàn Hoàn là hàng xóm, phòng bếp bên cạnh cũng là phòng bếp của Khúc Hoàn Hoàn. Nhưng Khúc Hoàn Hoàn không biết nấu nướng nên cũng chưa từng vào bếp… Căn phòng thảm họa kia lại xuất hiện trước mặt lần nữa, mắt của anh tối lại, suýt nữa đứng không vững. Trương Mặc Thâm cúi đầu xuống nhìn đồ ăn trong chảo, lòng đỏ trứng rán lên có màu vàng tươi nhưng khi nhìn vào lại chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.

Anh không yên lòng ăn hết bữa sáng, Trương Mặc Thâm đi quanh phòng nhưng không tài nào tập trung nổi. Anh lấy một quyển sách trên kệ ra, vẫn là sách của Loan Cung Ẩm Vũ nhưng lần này anh không tập trung được.

Trương Mặc Thâm không kìm lòng được mà nhìn sang căn nhà đối diện. Dù hiện giờ không nhìn thấy gì nhưng trong đầu anh vẫn không ngừng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua.

Cũng chẳng biết Khúc Hoàn Hoàn có dọn dẹp không nữa?

Chắc là cô vẫn chưa thức giấc đâu nhỉ?

Nếu anh đi sang đó và nói rằng muốn giúp đỡ cô dọn dẹp thì có ổn không?



Trương Mặc Thâm im lặng lật sách.

Kim phút của đồng hồ chậm rãi chạy từng vòng. Động tác quay đầu của Trương Mặc Thâm càng lúc càng thường xuyên, đến phút cuối cùng, dường như anh chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường trắng tuyết không rời mắt.

Dường như có chuyển động ở bên kia bức tường.

Trương Mặc Thâm lập tức nhảy cẫng lên, anh đặt quyển sách lên kệ, cũng chẳng quan tâm mình có đặt ngay ngắn hay không đã bước vội ra ngoài mở cửa và ấn chuông cửa nhà Khúc Hoàn Hoàn.

“Ding dong, ding dong.”

Khúc Hoàn Hoàn cắn bàn chải đi ra mở cửa, khi nhìn thấy anh thì ngây người.

“Anh… Anh có chuyện gì không?”

Trương Mặc Thâm không trả lời cô mà trực tiếp nhìn thẳng vào trong nhà, có thể thấy được nơi ấy đã sạch sẽ hơn ngày hôm qua nhiều, nhưng dựa theo tiêu chuẩn của anh thì nó vẫn rất bừa bộn.

“Mặc dù nói thế này có hơi mạo muội.” Trương Mặc Thâm hỏi: “Tôi có thể dọn vệ sinh giúp cô không?”

Khúc Hoàn Hoàn: “…”

Khúc Hoàn Hoàn: “…”

Khúc Hoàn Hoàn mông lung: “??? Anh đang nói cái quái gì vậy?”

“Tôi có yêu khá cao về vệ sinh. Hôm qua sau khi nhìn thấy phòng của cô, làm thế nào tôi cũng không ngủ được.” Trương Mặc Thâm chân thành lên tiếng: “Tôi có thể thấy cô đã dọn dẹp qua, nhưng tôi vẫn muốn giúp cô dọn dẹp lại, không biết như vậy có được không?”

Khúc Hoàn Hoàn: “…” Gió lớn quá cô không nghe rõ lắm.

“Ngại quá, anh có thể nói lại lần nữa không?” Khúc Hoàn Hoàn bỏ bàn chải xuống, bối rối hỏi: “Giúp tôi? Dọn dẹp? Anh muốn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa á?”

Trương Mặc Thâm gật đầu.

Khúc Hoàn Hoàn bị sốc, có vô số tiêu đề tin tức lóe lên trong đầu cô, cô bắt đầu nhìn Trương Mặc Thâm với ánh mắt cảnh giác.

“Xin lỗi, hay là anh vẫn nên về dọn dẹp nhà của mình đi…”

Thấy cô từ chối, Trương Mặc Thâm cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà mớ hỗn độn trong căn phòng thật sự rất khó có thể khiến anh bỏ qua.

Anh do dự hồi lâu rồi chắp hai tay lại như cầu xin Khúc Hoàn Hoàn: “Cô cứ coi như mình thuê một nhân viên dọn dẹp miễn phí nhé.”

Khúc Hoàn Hoàn: …

Tại sao từ miễn phí lại có thể khiến ta động lòng thế nhỉ?

Với tư cách là một đại thần đã viết ra bộ truyện trị giá hơn chục triệu, Khúc Hoàn Hoàn vẫn không thể kiềm chế được mà gật đầu chấp nhận.

Cô nghiêng người sang một bên để Trương Mặc Thâm bước vào.

Thấy Trương Mặc Thâm bận rộn như cô gái ốc (1), Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy bối rối, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

(1) Cô gái ốc: một nhân vật trong truyền thuyết dân gian của Trung Quốc. Giống như cô Tấm chui ra từ quả thị và giúp đỡ bà cụ dọn dẹp nhà cửa trong truyện Tấm Cám của Việt Nam.

Độc giả của cô đang giúp cô dọn vệ sinh ư??? Excuse me??

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Loan Loan: Nói một cách hợp lí, nếu anh ấy không giúp tôi mua cơm, sửa cầu chì, sửa bóng đèn, nấu ăn thì ngon, lại còn biết làm món cá rán, thịt chiên chua ngọt, sườn xào chua ngọt, canh chua thịt bò, cua hấp, gà xé lá sen…_(:з」∠)_ À thôi, không nói nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.