Đại Thần Tiềm Quy Tắc

Chương 11: Cả người lẫn vật vô hại



(Tình hình chương trước: Vệ Danh Viễn xuất hiện muốn Hướng Dịch hỗ trợ, sau khi nghe cậu cự tuyệt, hắn sai thích khách xuất thủ đối phó Hướng Dịch, đồng dạng, trong cuộc sống thực tế Vệ Danh Viễn cũng nói ra đồng dạng uy hiếp.)

Thân thể ở chỗ cũ biến mất, Hướng Dịch về điểm sống lại. Dạ Sắc Quân Lâm hai mắt gián chặt lên mặt đất, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Vệ Danh Viễn cách đó không xa.

Hắn và Vệ Danh Viễn, Lạc Nhi huynh muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trưởng bối cũng từng nói đùa là “Thanh mai trúc mã”, chẳng ai nghĩ tới sau đó nhất ngữ thành sấm (một lời nói sau này liền biến thành sự thật), quả là mối quan hệ khiến mọi người đau đầu.

“Quân Lâm” Vệ Danh Viễn khôi phục dáng tươi cười dĩ vãng, thanh âm ưu nhã ôn hòa như trước, “Ngươi cùng ta đều không phải là con trai độc nhất trong nhà, Tiêu gia Vệ gia là thế gia lâu năm, lợi ích hợp tác là trên hết, giữa chúng ta cũng không phải không có khả năng.”

Hắn từ nhỏ nhận hết sủng ái, mười mấy năm qua làm Vệ gia trưởng tử trong lòng các vị trưởng bối nhìn lớn lên, mấy năm qua sớm đau lòng không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản qua, lúc đó Vệ Danh Viễn đang ở thời kỳ phản nghịch đã tự sát chống lại. Vệ gia trưởng bối yêu thương nhi tử, lúc đó cũng liền mặc kệ, cũng không dám quá phận ép buộc nữa.

Nghe xong lời của hắn, Dạ Sắc Quân Lâm lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi có thích ta hay không, cùng ta có quan hệ gì đâu? Danh Viễn, một vừa hai phải, bằng không phân tình cảm khi còn bé ta không đảm bảo chắc rằng sẽ quên mất không còn một mảnh.” Ngụ ý nếu như làm quá phận, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nói xong những lời này, Dạ Sắc Quân Lâm xoay người rời đi.

Vệ Danh Viễn lẳng lặng đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một tia cảm giác mất mát. Thích Tiêu Quân Lâm mười năm, vô luận Hướng Dịch đối với hắn mà nói có đúng hay không đặc biệt, Vệ Danh Viễn đều sợ hãi có một nhân tố không an định như vậy ẩn náu giữa bọn họ.

Thực tế… tâm tư hắn khẽ động, lập tức offline bắt tay cho người điều tra thân phận ngoạn gia Hướng Dịch trong 《 tứ quý 》.

Nhìn bóng lưng cô tuyệt lãnh ngạo kia đi xa, Vệ Danh Viễn thống khổ lấy tay ôm trán, đem mềm yếu trong lòng từng giọt từng giọt đè xuống.

Tranh đoạt cùng không tranh đoạt…

Dùng hết thủ đoạn tranh giành có lẽ sẽ bị thương đầu rơi máu chảy, nhưng mà không tranh lại vĩnh viễn không có được cơ hội!

Từ điểm sống lại đi ra, Hướng Dịch không có trở lại trò chơi, trái lại trực tiếp offline. Bị giết một lần tuy rằng chỉ rớt kinh nghiệm và kim tệ trên người, nhưng mà nói thì nói thế, vô duyên vô cớ phát sinh chuyện như vậy, cho dù ai trong lòng cũng sẽ khó chịu.

Hướng Dịch đi ra phòng khách xem ti vi, Lăng Ti Hữu đang ngồi ở trên ghế salon xem tạp chí, thấy cậu đi ra, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay sao đã đi ra rồi? Không ngoạn trò chơi?”

Sau khi mua 《 tứ quý 》 dinh dưỡng khoang về nhà, việc Hướng Dịch mỗi ngày thường làm nhất chính là ở trong phòng ngoạn trò chơi, cùng một chỗ sinh hoạt đã lâu, Lăng Ti Hữu sao có thể không biết thói quen của cậu.

Hướng Dịch không đáp lời, cầm điều khiển từ xa bắt đầu chuyển tiết mục ti vi, ấn mười mấy kênh cũng không tìm được gì mình muốn xem.

Lăng Ti Hữu đánh giá vẻ mặt cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu, cười híp mắt nói: “Có phải có ai khi dễ ngươi không?”

Hướng Dịch mím môi không nói, trong mắt lại lộ ra một tia không được tự nhiên.

“Là trong trò chơi không có tiền, không có trang bị, hay là có người tìm ngươi phiền phức?” Lăng Ti Hữu suy nghĩ một chút, hỏi, “Nếu không ta cũng vào chơi cùng, giúp ngươi một chút?”

“Không cần.” Hướng Dịch khẽ khẽ lắc đầu, khó có được mở miệng nói.

Hai người lại hàn huyên một hồi —— đương nhiên trên căn bản là Lăng Ti Hữu một người nói chuyện, Hướng Dịch ngồi nghe.

Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Lăng Ti Hữu nghĩ tới việc ban ngày hôm nay phát sinh, ném ra nghi vấn trong lòng: “Buổi chiều lúc ở Tiêu trạch, ngươi nhận thức Tiêu gia người kia?”

Ý hắn chỉ là Tiêu Quân Lâm, nếu vốn không nhận thức, theo lý thuyết Hướng Dịch sẽ không vô duyên vô cớ giúp.

Hướng Dịch nhấp môi, lập tức biểu tình buông lỏng chút, nghe được Lăng Ti Hữu nói, vô thức lắc đầu. Giọng nói của người kia cậu nghĩ có chút quen tai, thế nhưng suy nghĩ thật lâu Hướng Dịch cũng không biết hắn đến tột cùng là ai.

Lúc đó Tiêu Quân Lâm vô tình hay cố ý đều không nói ra tên của mình, huống hồ trong game 《 tứ quý 》 đối với giọng nói của ngoạn gia độ mô phỏng tuy rằng khá cao, nhưng hệ thống vẫn có sai lệch nhất định. Hướng Dịch giới hạn người quen biết chỉ trong hiện thực, trong tiềm thức liền không để ý đến trong game có thể quen biết.

Lăng Ti Hữu “Hanh” một tiếng, nói: “Tiêu gia tên kia lừa ngươi đi, về sau lúc ta không có mặt, ít cùng hắn lui tới. Cha hắn trong hắc đạo là chủ nghĩa ăn tươi nuốt sống, tên kia từ nhỏ gia giáo như vậy, nói vậy cũng không phải cái gì hảo điểu.” (ko phải người tốt)

Hướng Dịch khẽ gật đầu một cái, vì  địch ý bắt đầu từ nhà trẻ của hảo huynh đệ nhà mình mà buồn cười, trong lòng có chút ấm áp. Vô luận như thế nào, Lăng Ti Hữu bình thường tuy rằng cùng cậu cãi nhau ầm ĩ, chân chính thời khắc mấu chốt, đều sẽ toàn tâm toàn ý vì cậu suy nghĩ.

>o< Lăng Ti Hữu cách nghĩ rất đơn giản, cha dạng gì sinh ra nhi tử dạng đó.

Tuy rằng cái quan điểm này rất đáng lên án, bất quá dưới tình huống ấn tượng của hắn đối với Tiêu gia người nào đó thực sự không tốt, hắn chính là khó chịu Hướng Dịch cùng Tiêu Quân Lâm đi lại thân cận.

••••••••••••••••••••••••••••

Mấy ngày sau, Vệ gia.

Ánh dương quang rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ rải vào nhàn nhạt quang huy, Vệ Danh Viễn dựa nghiêng ở bên cửa sổ, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu xì gà quý giá. Một thân tây trang tuyết trắng, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn hòa ưu nhã, giống như vương tử tối ưu nhã mê người.

Trước mặt hắn cách ước chừng ba thước đứng một người đàn ông khác, bảo tiêu phụ thân Vệ Danh Viễn an bài bảo hộ nhi tử—— Vệ Đông Mông.

Trên bàn sách mùi hoa bách hợp thơm ngát hòa tan vị đạo của xì gà, Vệ Đông Mông cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, ta tra được tin tức cái người bên cạnh Quân Lâm thiếu gia.”

Ngón tay kẹp xì gà hơi dừng lại một chút, nam tử ưu nhã thần tình dần chuyển thành trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nói.”

“Vâng, thiếu gia.” Vệ Đông Mông đem một xấp tư liệu đặt trên bàn sách sau lưng, “Người thiếu gia sai ta điều tra vốn tên gọi là Hướng Dịch, hiện nay ở tại khu nhà cạnh A đại, bình sinh huynh đệ tốt nhất của cậu ta là tổng tài Lăng Ti Hữu của công ty súng đạn Hoàn Uy.”

Nói đến đây, Vệ Đông Mông dừng lại, ngẩng đầu đưa mắt nhìn phía Vệ Danh Viễn.

Nghe được cái tên Lăng Ti Hữu này, Vệ Danh Viễn giữa chân mày hơi rung động gần như không thể nhận ra, trong mắt mơ hồ có tia do dự: “Hướng Dịch cùng Lăng Ti Hữu quen biết thế nào?”

“Lăng Ti Hữu thân thủ rất tốt, cho dù ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn” Vệ Đông Mông không có trực tiếp trả lời vấn đề của Vệ Danh Viễn, “Thiếu gia có biết một thân bản lĩnh này của hắn là học từ đâu không?”

Vệ Danh Viễn nhớ lại nói: “Đều nói buôn bán súng ống đạn dược món lãi kếch sù, bất quá vì món lãi kếch sù, nguy hiểm cũng vô pháp khiến người ta xem nhẹ. Lăng Ti Hữu kế thừa phụ nghiệp thì bất quá hơn hai mươi tuổi, nếu không dựa vào một thân thủ đoạn, cũng chưa chắc có thể đứng ổn đầu ngón chân. Nếu như ta nhớ không lầm, Lăng bá phụ năm đó là đem hắn đưa đi trại huấn luyện Phi Châu.”

“Không sai, thiếu gia, Hướng Dịch đúng vào lúc đó thì biết Lăng Ti Hữu.” Vệ Đông Mông ngắn gọn nói, “Nếu như tin tức không sai, muốn uy hiếp Hướng Dịch, sợ rằng… có chút khó khăn.”

Vô luận là Lăng Ti Hữu hay là bản thân Hướng Dịch, chọc tới đều là nhất kiện đại phiền toái.

Vệ Danh Viễn hít một hơi xì gà thật dài: “Đông Mông, ngươi là nghĩ khuyến ta thu tay lại sao?”

Trầm mặc chỉ chốc lát, Vệ Đông Mông mới cúi đầu nói: “Đông Mông không dám.”

“Việc ta quyết định, không ai có thể ngăn cản.” Vệ Danh Viễn khẽ cười một tiếng, “Ngươi phải biết, bất kỳ ai đều có nhược điểm. Một người đơn thương độc mã cho dù lợi hại hơn nữa, cũng đánh không lại nhiều người. Lăng Ti Hữu có khó chơi thế nào đi nữa, cũng không có khả năng thời thời khắc khắc chiếu ứng tốt một người.”

Tiêu Quân Lâm nếu như muốn biết địa chỉ một người, là cực kỳ đơn giản.

Sau khi hắn dùng thủ đoạn nào đó xâm nhập lấy được tư liệu của Hướng Dịch, trong phòng làm việc tầng chót truyền đến một trận tiếng cười đắc ý cuồng vọng.

Mộc Bạch trong lòng run sợ nhìn chằm chằm lão bản nhà mình cuồng tiếu ở phía sau, lại quay đầu len lén nói với A Quyền: “A Quyền, lão bản điên rồi.”

A Quyền: “…”

Mộc Bạch: “Từ xưa cẩu hùng nan quá mỹ nhân quan, lão đại nhất định là rơi vào lưới tình.”

(đúng ra là ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, nhưng bạn ý chửi khéo lão đại mình nên thành “cẩu hùng” =.=)

A Quyền len lén nhìn thoáng qua phía sau Mộc Bạch một vị lão bản sắc mặt âm trầm, liều mạng hướng người nào đó làm sắc mặt.

Mộc Bạch bừng tỉnh, vẫn không cảnh giác, nói tiếp: “Để ta đoán một chút, lão đại gần nhất có phải cùng người tên là nam ngoạn gia Hướng Dịch đi lại thân cận không? Có đúng hay không giấu ta ám độ thành thương kết hôn sống chết… Hắc hắc, quả nhiên nan quá mỹ nhân quan, ngay cả điều này đều đoán ra được, ta là thiên tài trong truyền thuyết.”

(ám độ thành thương: con đường, cách thức mà ko ai ngờ đến chiếm lấy)

Tại sao lại có hài tử trì độn như thế, A Quyền đã muốn lệ tuôn ~~~

Mộc Bạch nói hăng say, bất thình lình bên tai truyền tới một giọng nói âm trầm, theo đó y phục trên gáy bị người xách lên.

“Bạch Bạch, ngươi được a, thực sự giỏi.” Tiêu Quân Lâm nhàn nhạt đe dọa, “Đừng sợ, cho ngươi một đoạn thời gian nữa thật thoải mái. Hảo hảo chờ ta trở lại, đến lúc đó nợ cũ mới ghi lại cùng tính một lượt, ta sẽ khiến ngươi đã nghiền.”

“Ô ô, lão đại ta sai rồi!!” Trong phòng làm việc truyền đến một tiếng kêu thống khổ tê tâm phế liệt.

Tiêu Quân Lâm trọn y phục, xuất môn lái xe đi đến khu nhà cạnh đại học A.

Trên thương trường B thị qua lại đều có thể quen mặt lẫn nhau, hơn nữa Lăng Ti Hữu nhận thức Tiêu Quân Lâm, Tử Hiên cũng nhận thức.

Một cái buổi chiều rất bình thường, Tiêu Quân Lâm mặc âu phục vàng nhạt cả người lẫn vật vô hại đứng ở cửa căn nhà, vẻ mặt mỉm cười nói muốn bái phỏng Lăng Ti Hữu. Tuy rằng chưa nói chuyện qua vài lần, bất quá cuối cùng vẫn là người quen, nghe thấy lời của hắn, Tử Hiên liền mở cửa cho Tiêu Quân Lâm.

Lúc đó Hướng Dịch đang ngồi ở trên ghế salon xem đấu bóng, Tiêu Quân Lâm đương nhiên ngồi ở bên cạnh cậu.

>o< Tiêu Quân Lâm đồng học cẩn thận tỉ mỉ lại phúc hắc sợ Hướng Dịch đem hắn trở thành người qua đường giáp quên mất, cố ý đi tiệm bánh ga-tô lần trước mua cho cậu hai cái bánh ga-tô hương vị khác nhau và vài loại hoa quả.

Lực chú ý của Hướng Dịch lập tức từ trận bóng chuyển sang trên tay người nào đó… = =

“Còn nhớ ta không?” Tiêu Quân Lâm cười hỏi.

Hướng Dịch gật đầu, người này đem lại cho cậu cảm giác hết sức quen thuộc, lần trước gặp mặt một lần, cũng khó mà quên được.

Tiêu Quân Lâm dường như khen ngợi sờ sờ đầu của cậu: “Ta mang cho ngươi đồ ngươi thích ăn, sau này ta sẽ thường thường tới thăm ngươi.” Hắn vừa nói vừa mở túi hoa quả, lúc hắn nói, Hướng Dịch đang ăn mấy quả nho ngọt mọng nước, rồi lại bắt đầu ăn những thứ khác.

“Lại, từ từ ăn, cận thận nghẹn.” Vừa vì Hướng Dịch vỗ nhẹ lưng, Tiêu Quân Lâm vừa quan sát tình trạng trong căn nhà.

“Tiêu tiên sinh, ngươi nhận thức Hướng Dịch?” lúc Tử Hiên từ phòng bếp đi ra, vừa vặn ở một bên nhìn thấy động tác tự nhiên lưu loát của hắn, trong lòng kinh dị, mở miệng hỏi. Lấy hiểu biết của hắn về Hướng Dịch, cậu ấy cũng không phải người dễ thân cận người khác.

“Ừ, nhận thức.” Tiêu Quân Lâm nhãn thần lộ ra một tia cưng chìu không tự kìm hãm được, như là nghĩ tới điều gì, còn nói, “Hôm nay tới vội vội vàng vàng, Quân Lâm thất lễ, có chỗ nào không thỏa đáng thỉnh thông cảm nhiều hơn.” Muốn cùng Lăng Ti Hữu nói thông suốt, phải cho Tử Hiên lưu một cái ấn tượng tốt mới là trọng yếu nhất.

Tử Hiên liền vội vàng cười nói không có việc gì, hai người lại hàn huyên một lát, Tiêu Quân Lâm đem trọng tâm câu chuyện quay chung quanh trên người Hướng Dịch, nói bóng nói gió cuộc sống của cậu tập tính, sở thích, thói quen…

Lăng Ti Hữu từ công ty trở về trễ, hoàn toàn không ngờ tới mới vừa vào cửa lại thấy Tiêu Quân Lâm ở nhà mình, Hướng Dịch còn đang ngồi ở bên cạnh hắn.

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Lăng Ti Hữu hai tay đút túi quần đi tới, đứng ở cạnh Tiêu Quân Lâm hỏi.

Khẩu khí của hắn tuyệt đối không được gọi là hiền lành, bất quá Tiêu Quân Lâm nhãn thần lóe lóe, khó có được thành thật trả lời: “Ta là tới bái phỏng ngươi.”

“Tìm ta có việc?” Lăng Ti Hữu bĩu môi, hai người bọn họ hình như trên phương diện làm ăn không có lui tới, ân oán từ nhỏ tích lũy nhưng thật ra một đống.

Tiêu Quân Lâm khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười: “Thực sự muốn ta đem mọi chuyện nói?”

“Thừa lời.”

“Ta đây nói thật nga.” Tiêu Quân Lâm tiếp tục cả người lẫn vật vô hại cười.

“Nói.”

“Vậy tốt, ta nghĩ đem Hướng Dịch qua nhà ta ở.” Tiêu Quân Lâm từ trên ghế salon đứng lên, lợi dụng đầy đủ ưu thế chiều cao, đối diện với ánh mắt không dám tin tưởng của Lăng Ti Hữu bình tĩnh nói, “Ngươi không có nghe nhầm, ý của ta chính là … sống chung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.