Đại Thần Tiềm Quy Tắc

Chương 16: Mặt đỏ tới mang tai



Đầu hạ, ánh dương quang ôn nhu buổi sáng từ khe hở cửa sổ chiếu vào gian phòng, mang theo cảm giác hơi ấm áp.

Hướng Dịch xoa xoa mắt, từ trên giường đứng lên. Đồng hồ sinh học của cậu luôn luôn đúng giờ, mỗi sáng sớm có thói quen luyện tập buổi sáng.

Duỗi người, Hướng Dịch mở cửa phòng, qua tiểu viện của biệt thự rèn luyện thân thể. Một tiếng sau, sờ sờ bụng, đói rồi, lúc này mới trở về biệt thự, ngồi xuống ghế salon.

Lúc chuyển nhà đến đây, Hướng Dịch không có mang tiền mặt theo, nhưng Tử Hiên có cho cậu một tờ chi phiếu. Đói bụng vốn có thể tự mình đi mua đồ ăn, bất quá biệt thự  của Tiêu Quân Lâm tọa lạc tại vùng ngoại thành, lái không được xe, cho dù muốn ra máy ATM rút tiền cũng không có khả năng.

Qua tám rưỡi, nhìn phòng ngủ của Tiêu Quân Lâm đóng chặt, chủ nhân biệt thự vẫn chưa rời giường = =

Do dự khoảng hai giây, cuối cùng không thể chống lại cơn đói mê hoặc, Hướng Dịch buông tha cho giãy dụa trong lòng, leo xuống ghế salon đứng lên.

Trong lúc ngủ mơ, Tiêu Quân Lâm cảm giác có vật gì đang nhẹ nhàng kéo chăn của mình. Hắn thường có thói quen ngủ nướng, mơ mơ màng màng trở mình, lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Qua hai phút, đến khi người có chút thanh tỉnh, ánh mắt của Tiêu Quân Lâm cũng dần dần mở ra một khe nhỏ.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, trong biệt thự bình thường không ai có thể đi vào, vậy bây giờ người kéo chăn của mình chỉ có thể là… Hướng Dịch.

Mở mắt, Tiêu Quân Lâm nhìn người đang ngồi xổm cạnh giường. Hướng Dịch một tay nâng cằm, dáng ngồi xổm có lẽ có hơi mệt, trong con ngươi lộ ra chút ủy khuất.

Thấy Tiêu Quân Lâm tỉnh lại, lo lắng hắn có chứng tức giận khi rời giường, Hướng Dịch mắt đăm đăm nhìn Tiêu Quân Lâm.

“Đói bụng.” Hướng Dịch nhanh chóng rụt tay phải để trên giường xuống, mím môi nói nhỏ.

Một cặp mắt trong trẻo chớp a chớp a, quả thực muốn chớp vào tận đáy lòng người.

Tiêu Quân Lâm thoáng cái liền mềm lòng, từ dưới mền vươn tay, sờ sờ đầu cậu giống như vỗ về tiểu động vật mình yêu quý nhất: “Ngoan, chờ ta dậy dẫn ngươi đi ăn điểm tâm.”

Tiêu Quân Lâm mặc quần áo đánh răng rửa mặt tốc độ rất nhanh, cũng không lâu lắm liền thu thập tất cả thỏa đáng. Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, hắn mặc một thân quần áo thường, trang phục của hắn phối hợp vô cùng tốt, sau khi mặc vào lộ ra vóc người thon dài cao ngất, tinh thần sáng láng.

Từ trong phòng rửa tay đi ra, Tiêu Quân Lâm huýt sáo, cầm tiền lẻ, nói với Hướng Dịch: “Ở đây biệt thự không ít, tuy rằng xây ở vùng ngoại thành, bất quá cách đây không xa có một cửa hàng bán đồ ăn sáng rất ngon, ta dẫn ngươi đi ăn được không?”

Hướng Dịch chớp mắt, lại khẽ gật đầu một cái.

“Lý thúc, Lý thẩm, sớm a.” Mới bước vào, Tiêu Quân Lâm cười hướng hai người đang rót sữa đậu nành trong điếm chào hỏi.

Lão bản cửa hàng sữa đậu nành Lý Ký là một đôi phu thê hơn năm mươi tuổi, ở chỗ này đã vài năm, Tiêu Quân Lâm cùng bọn họ trò chuyện rất quen thuộc. Lập tức kéo Hướng Dịch ngồi xuống một chiếc bàn cạnh tường.

Lý thúc thấy hắn, khuôn mặt đầy nếp nhăn lập tức cười tươi như hoa, trêu ghẹo nói: “Tiểu Tiêu hôm nay thế nào dậy sớm như thế, hiếm có a.”

Lý thẩm thấy Hướng Dịch, sửng sốt một chút: “Vị này là?”

“Cậu ấy là bạn sống cùng nhà với ta, Hướng Dịch.” Tiêu Quân Lâm theo thói quen xoa xoa tóc của cậu, hồi đáp.

Lý thẩm ít khi thấy hắn dẫn người đến ăn điểm tâm, vừa quan sát Hướng Dịch, vừa hướng Tiêu Quân Lâm nói: “Hôm nay ăn gì?”

“Vẫn như cũ, nhiều thêm một phần.” Tiêu Quân Lâm cười giải thích với Hướng Dịch, “Chỗ này của Lý thúc sữa đậu nành và gạch cua bao là tuyệt nhất, không nếm thử thật là lãng phí.”

Trên sữa đậu nành mặn nóng hổi nổi lơ lửng hành lá xanh nhạt, gạch cua bao hương vị đậm đà đọng trên đầu lưỡi thật lâu không tiêu tan, Hướng Dịch thích thú ăn hết một bữa. Đem ngụm sữa đậu nành mặn cuối cùng trong chén uống hết, trong lòng nghĩ nếu như ngày mai cũng có thể đến ăn thì thật tốt.

Cùng Lý thúc lý thẩm cáo biệt, hai người trở về biệt thự, hầu như đồng thời cùng mở máy tính.

Ngày hè nóng bức, mặc dù là ngày nghỉ cuối tuần hai người cũng lười đi ra ngoài. Trong phòng điều hòa mát mẻ, Hướng Dịch vừa gặm kem ly, vừa đăng nhập game 《 tứ quý 》.

Lúc lên, Dạ Sắc Quân Lâm đã online, đang nhàn nhã ngồi trên tiểu kiều (cây cầu) duỗi chân. Thấy Hướng Dịch tới, hắn từ trên thành cầu nhảy xuống, cười híp mắt nói: “Hướng Dịch, chúng ta đi đánh bạc được không?”

Hướng Dịch trực giác liền ngẩng đầu, ánh mắt tròn vo nhìn đồng bạn đứng bên cầu, cậu thích nhất là đi sòng bạc, đáng tiếc mỗi lần đều thua tiền, bây giờ toàn bộ gia sản của bọn họ chỉ có năm mươi kim tệ, có lẽ còn không đủ để thua = =

“Đừng lo lắng.” Dạ Sắc Quân Lâm vẻ tươi cười khó lường, kéo tay Hướng Dịch đi, “Ta chưa bao giờ làm chuyện gì không nắm chặt, thắng tiền với ta mà nói, rất dễ…”

Dáng tươi cười này không hiểu sao làm trong lòng Hướng Dịch an tĩnh lại, nhìn đồng bạn trước mắt, bỗng nhiên lại cảm thấy đối với người này, có lẽ bất cứ chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra.

Sòng bạc vẫn rất náo nhiệt, trong trong ngoài ngoài vây quanh một vòng lại một vòng người.

Tiêu Quân Lâm dừng lại trước một cái bàn, từ trong túi móc ra ba mươi kim tệ đưa cho Hướng Dịch, tiến đến bên tai cậu nói: “Như thế này thì áp đại hoặc áp tiểu, nghe ta.”

Hướng Dịch nhanh chóng liếc hắn một cái, gật đầu, bên môi mang nét cười.

“Tiểu soa qua (ngốc nghếch).” Thấy trên mặt cậu nụ cười ngây ngốc đáng yêu, Dạ Sắc Quân Lâm vỗ vỗ đầu Hướng Dịch, lúc này trên mặt lộ vẻ cưng chìu.

Qua mười phút, trước mặt Hướng Dịch đã sinh ra một đống kim tệ.

Qua hai mươi phút, Hướng Dịch lại ôm nhiều thêm một đống kim tệ nữa.

Sau nửa giờ, trong sòng bạc những người khác đã dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn cậu.

Người vây xem hai bên đang xì xào bàn tán: “Người này từ đâu tới? Thật là lợi hại!”

“Đúng vậy đúng vậy, ta chưa từng gặp qua người nào có tốc độ thắng tiền kinh khủng như cậu ta.” Một vị ngoạn gia khác hâm mộ nói, người đến sòng bạc thường thường đánh bạc cũng tốt, nhưng nhìn thấy người có bản lĩnh có thể so với đổ vương, đổ hậu trong phim, thì tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.

“Ta thế nào cảm giác người này có điểm nhìn quen mắt?” Một vị nữ hài mười bảy, mười tám tuổi phấn điêu ngọc trác vừa gặm mứt quả, vừa lục tung lại tin tức trong đầu nhỏ của mình.

Không bao lâu, như là nhớ ra cái gì đó, nữ hài thần tình kích động, hưng phấn kéo tay một vị nữ sinh khác bên cạnh, giọng nói mềm mại ngọt ngào hấp dẫn không ít tầm mắt mọi người trong sòng bạc: “Tiêu Sắt tỷ tỷ, ca ca thắng tiền kia là Tiểu Hướng a ~~ cùng Dạ Sắc Quân Lâm bỏ trốn – Hướng bảo bối ~ ”

Lời mới vừa ra khỏi miệng, nữ hài chợt bưng kín miệng mình lại, con ngươi xinh đẹp linh động hướng bốn phía loạn chuyển.

Nhận thấy đường nhìn quỷ dị xung quanh, nữ hài len lén cọ sát đến bên người tỷ tỷ cạnh nàng, mở to mắt nhìn mọi người.

Nghe được lời của nàng, đám người đứng ngoài quan sát 囧 như vậy không nói được gì.

Hướng Dịch hắc tuyến, rõ ràng nghe rõ lời của nữ hài kia, cậu khó hiểu cúi đầu. Làm một người Trung Quốc chịu truyền thống văn hóa hun đúc, Hướng Dịch có một chút xíu hiểu bỏ trốn là có ý gì. Vì vậy trước mắt bao người, Hướng Dịch đồng học đơn thuần trong lòng bắt đầu suy nghĩ một vấn đề: Cậu và Dạ Sắc Quân Lâm mỗi ngày cùng một chỗ như vậy, rốt cuộc là có phải hay không được gọi là bỏ trốn ni, bỏ trốn ni?

Dạ Sắc Quân Lâm diện vô biểu tình, nhưng trong lòng đem kẻ nào đó đang trong phòng làm việc lập công chuộc tội ôn nhu hỏi thăm một trăm lần.

Ân, sự tình phải kể từ mấy ngày trước.

Khi Mộc Bạch đồng học truyền bá lời đồn đại bỏ trốn vang dội đến các ngoạn gia, nhưng bởi mọi người ai cũng có lòng bát quái, nên không bao lâu sau mọi người đều biết chuyện này. Sau một thời gian ngắn, dưới sức ép như núi của người nào đó, Mộc Bạch sâu sắc thấu hiểu sai lầm liền công khai thanh minh sai lầm của bản thân trước kia là cỡ nào đáng ghét, nhận thức của bản thân là cỡ nào chật hẹp.

Trong《 tứ quý 》quyền lực của Mộc Bạch đồng học có thể so với GM trong game, sau khi giết gà dọa khỉ, người nhắc tới chuyện này cũng dần ít đi.

Thế nên lúc tiểu cô nương phấn phấn nộn nộn nhắc tới chuyện này, rất nhiều khán giả đồng thời không được tự nhiên ho khan một tiếng 0. 0

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Ngay lúc Dạ Sắc Quân Lâm ngoài cười nhưng trong không cười, dưới chỗ sâu nhất đáy lòng ân cần thăm hỏi Mộc Bạch, thì Mộc Bạch xuất hiện, đứng ở cửa, khéo léo hô một tiếng: “Lão đại.”

Thanh âm thập phần sợ hãi.

Hướng Dịch ngẩng đầu, liền nhìn thấy nam tử ba tháng trước nằm trên cây lắc chân ăn đào. Len lén liếc mắt nhìn Mộc Bạch, vừa vặn thấy hắn dùng lực trừng mắt nhìn mình, Hướng Dịch suy nghĩ một chút, quyết định ở một bên vui vẻ nhìn kẻ khác gặp họa là được rồi.

Không biết sự việc sau này Hướng Dịch đồng học trong lòng nghĩ Mộc Bạch sở dĩ trừng mình là bởi vì chuyện lần trước hại hắn từ trên cây đào rơi xuống. = =

Dạ Sắc Quân Lâm liếc mắt nhìn nam sinh đứng ở cửa, chậm rãi nói: “Bạch Bạch, sao không gọi đại tẩu?”

Giọng nói ôn nhu như nước.

Mộc Bạch con ngươi chuyển a chuyển, cuối cùng run rẩy ngẩng đầu, yếu ớt mở miệng: “Lão đại, ngươi không phải nói cấm ta về sau truyền bá chuyện xấu bỏ trốn của ngươi sao?”

Dạ Sắc Quân Lâm ánh mắt thâm trầm, sâu khiến người ta không thấy rõ. Hắn thờ ơ liếc Mộc Bạch, nói từng chữ từng câu: “Đó là trước đây, hiện tại… ta thay đổi chủ ý.”

Nam tử áo đen xoa xoa tóc Hướng Dịch, tiểu tử khả ái như vậy, hắn càng ngày càng luyến tiếc cậu rời xa bên mình. Nếu như ở trong trò chơi có điều kiện để mình tuyên bố quan hệ cho mọi người, cũng tốt.

Dưới sự giáo dục của Dạ Sắc Quân Lâm, Mộc Bạch vô cùng cơ trí. Tâm niệm vừa động, nhìn Hướng Dịch chân thành hô một tiếng: “Đại tẩu!”

Một tiếng này kêu thật vang dội, hơn nửa người của sòng bạc đều nghe rõ ràng.

… Mọi người… Hóa đá. Tiểu cô nương phấn phấn nộn nộn buông tay bưng miệng ra, há to mồm.

Về phần Hướng Dịch, cậu ngay từ đầu hoàn toàn nghe không hiểu đối thoại của hai người, thẳng đến lúc Mộc Bạch hướng mình hô một tiếng, cậu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, gương mặt từng chút từng chút đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.