Dạ Sắc Quân Lâm đẩy đẩy củi bên dưới, đem lửa đốt lớn hơn, một bên dùng mỹ thực câu dẫn: “Xiên cua này quét hương phấn so với xiên trước gia vị càng hoàn hảo, vị đạo phỏng chừng rất ngon, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc…”
Nghe lời hắn nói, Hướng Dịch tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đưa mắt liếc nhìn xiên thịt cua, lại thật nhanh đứng lên quay đầu đi hướng khác.
Lăng Ti Hữu thường thường đối với cậu nói từ nay về sau không được dễ dàng đáp ứng người khác cái gì, nếu bắt cậu nhảy lầu tự sát, sẽ thua lỗ lớn. Bây giờ vì một xiên cua, đương nhiên càng không thể thỏa hiệp, buổi chiều tự cậu cũng có thể ra khe suối bắt.
Thấy cậu không ngừng lắc đầu, cuối cùng đành vứt bỏ dự tính, Dạ Sắc Quân Lâm lời nói còn trong họng, trong nháy mắt nghĩ ra một loại giải thích khác: “Kỳ thực ta chỉ muốn ngươi giúp ta bắt thêm mấy con cua, ngươi xem trên tay ta đã nướng xong, cứ như vậy mấy con còn lại chưa đủ một mình ngươi ăn.”
Bốn năm con cua, một con cũng không phải quá lớn, cho dù là ở trong trò chơi, hai người đại nam nhân cũng ăn không đủ no.
Bắt cua đầu tiên là kỹ thuật, sợ cậu không hiểu, Dạ Sắc Quân Lâm lại dặn dò: “Nhớ kỹ chộp vào hai bên lưng cua, như vậy sẽ không bị kẹp đến.”
Một chút chuyện nhỏ như thế, Hướng Dịch lười mở miệng cự tuyệt. Huống hồ Dạ Sắc Quân Lâm nướng vàng óng ánh giòn giòn, mỹ vị ngon miệng, nói không muốn ăn —— ngạch, đó là gạt người.
Suối nước cũng không sâu, trong suốt thấy đáy, Hướng Dịch nhãn lực hảo, ngắm lại chuẩn, rất nhanh bắt được hơn hai mươi con thả vào trong cái giỏ trúc thủ công thô ráp, thuận tiện đem đến cạnh suối rửa sạch, lúc này mới trở về bên đống lửa.
Dạ Sắc Quân Lâm lười biếng ngồi sưởi ấm thấy cậu đi tới, cười híp mắt khích lệ: “Tốc độ thật mau.” Hai người liền cùng nướng chín cua, xốp giòn mỹ vị, quả nhiên là nhân gian mỹ thực. Giải quyết xong vấn đề đói bụng, Hướng Dịch thu thập một chút củi lửa, rồi tiện cầm lọ thuốc đi qua, chuẩn bị bôi thuốc cho Dạ Sắc Quân Lâm.
Tiểu Hướng đồng học xưa nay là người phái hành động, không giải thích, trực tiếp đi tới liền vén y phục trên lưng người nào đó.
“Ngươi thế nào cởi y phục của ta?” Dạ Sắc Quân Lâm như tiểu tức phụ bị phi lễ miệng hô lên, lập tức lại nhớ tới điều gì đó, tự tiếu phi tiếu nói: “Hướng Dịch, ngươi là quan tâm thương thế của ta sao?”
Bàn tay ấm áp đặt ở sau lưng hắn, cảm giác lạng băng bị đẩy lùi, Dạ Sắc Quân Lâm thoải mái nhắm mắt lại: “Ta là Ma tộc, trải qua cả đêm chữa thương, hiện tại đỡ nhiều rồi. Tuy rằng không thể chiến đấu nhưng làm mấy chuyện nấu nướng này không thành vấn đề.”
Hướng Dịch tay dừng một chút, bất quá thấy vết thương của hắn còn không có khép lại, kiên trì cầm lấy thảo dược thoa lên.
Nhiều người một khi cố chấp lên, chín con bò cũng kéo không lại.
Thuốc không dùng cũng là lãng phí, Dạ Sắc Quân Lâm đơn giản nhắm mắt lại, ở sâu dưới đáy lòng thở dài.
Người này tay... sao lại ấm như vậy?
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hắn biết, hắn tối chống cự không được, chính là những người thân thể ấm áp.
Hướng Dịch... Không biết trong thực tế cậu có giống như vậy hay không?
Nghĩ đến khuôn mặt tê liệt biểu tình của cậu, Dạ Sắc Quân Lâm không tự chủ được cười khẽ. Người này, đúng là rất thú vị... so với bất kỳ kẻ nào hắn gặp trước đây đều kỳ lạ hơn.
Trong game 《 tứ quý 》 cùng thời gian thực tế tỉ lệ là 3:1, mỗi ngày dựa theo 8 giờ tính ra, trong trò chơi là một ngày đêm 24 giờ.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, hai người vượt qua một đoạn thời gian rất nhàn nhã.
Nơi này là vùng núi nhỏ hẻo lánh, trên núi cũng không có thiếu quái vật. Lợn rừng, dã lang, lão hổ, sư tử... Hướng Dịch đánh từ tiểu quái thấp nhất, ban đầu là một hai con chim nhỏ, càng về sau từ từ biến thành dã lang, lão hổ, cấp bậc của cậu cũng dần dần tăng lên.
Dạ Sắc Quân Lâm nhưng lại không đi quá 100 thước quanh sơn động, hắn hay làm nhất là nằm trên đống cỏ dùng cung bắn chim, cả ngày không có việc gì, đồng thời lấy dụ dỗ Hướng Dịch nói làm vui thú ~~~
Dạ Sắc Quân Lâm: “Hảo hài tử, nói cho ca ca, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hướng Dịch: “...”
“Kết hôn chưa, sinh bảo bảo chưa?”
Hướng Dịch: “...”
Dạ Sắc Quân Lâm: “Ngày hôm nay ngươi muốn ca hát hay khiêu vũ a? Ta dạy ngươi hát được không? Ta là con sói đến từ phương bắc, tìm kiếm một con dê ôn nhu từ phía nam..”
Hướng Dịch mở mắt nhìn, tính toán lượn qua cắt đứt tính động kinh của người nào đó.
Dạ Sắc Quân Lâm bên môi dẫn theo ý cười, kéo tay áo của cậu, chưa từ bỏ ý định nói: “Tối hôm nay lạnh quá, ta ôm ngươi ngủ có được hay không?”
Hướng Dịch khốc khốc rút kiếm ra, gác ở trên cổ của hắn.
Nói tới nói lui nháo qua nháo lại, thương thế lần trước Dạ Sắc Quân Lâm lưu lại từ lâu đã tốt rồi, hai người lại không đề cập đến việc ly khai. Mỗi sáng sớm không hẹn mà cùng xuất hiện ở cửa tiểu sơn động, sau đó ăn ý bắt cá hoặc săn thú hay là bắt cua, cuộc sống rất khoái hoạt.
Đối với Hướng Dịch mà nói, xung quanh sơn động quái vật nhiều, cậu cũng có thể nhân cơ hội này đem level tăng lên, chỉ cần có thể thăng cấp, với cậu mà nói ở nơi nào đều giống nhau.
Nguyên nhân Dạ Sắc Quân Lâm ở tại chỗ này lại không rõ ràng.
Bất quá, hắn hình như vẫn đang chờ ai đó.
Sáng sớm Hướng Dịch thức dậy thường thường thấy một con bồ câu đưa tin đậu trên cây, nam tử kia vẻ mặt trầm mặc nắm bức thứ, trên mặt biểu tình cùng bình thường tuyệt nhiên bất đồng.
Sáng sớm ánh nắng không mãnh liệt lắm, Hướng Dịch có thế nhìn thấy bóng người dưới tàng cây, ánh mắt của hắn lãnh đạm, cùng bình thường hăng hái tuyệt nhiên bất đồng, dưới mái tóc đen dài, trên sườn mặt người kia lộ ra một loại mệt mỏi rã rời khôn kể.
Rất lâu, rất lâu...
Lãnh đạm trên mặt rút đi, khóe miệng Dạ Sắc Quân Lâm dần dần hiện lên một nét mỉm cười kỳ dị.
Người kia, rốt cuộc đã tới sao?
Đem bức thư trên tay xé nát, hắc y nam tử đem thả bồ câu đưa tin, liền nghe được xa xa bên đường nhỏ truyền đến âm hưởng huyên náo. Dạ Sắc Quân Lâm ngẩng đầu nhìn Hướng Dịch liếc mắt, đã thấy tay cậu cũng đặt trên chuôi kiếm, hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Nơi an bình yên tĩnh này, có kẻ —— xông vào.
Dạ Sắc Quân Lâm trong lòng dần dần căng thẳng. Đoạn thời gian này tới nay, hắn ở trong trò chơi đã đạt đến mức nghịch thiên cấp 40, hơn nữa thương thế đã dưỡng hảo, nguyên bản không cần phải lo lắng bất luận kẻ nào. Thế nhưng ngày này rút cuộc cũng phải tới...
“Quân Lâm ca ca.”Một thanh âm thanh thúy cạnh sơn động vang lên, sau đó một thân ảnh hoạt bát rất nhanh chạy đến.
Hướng Dịch liếc mắt thấy, nữ hài chừng hai mươi tuổi, nàng thân cao khoảng một thước bảy, giày bó quần đỏ, da trắng nõn, tướng mạo xinh đẹp, khiến người khác nhịn không được mắt tỏa sáng.
Dạ Sắc Quân Lâm thấy nàng, trong kinh ngạc như có chút không yên lòng, nhàn nhạt nói: “Lạc Nhi.”
Nữ hài tên là “Lạc Nhi” đến gần kéo tay áo của hắn: “Quân Lâm ca ca, mấy ngày nay điện thoại di động ngươi tắt máy, cả trong nhà, trong công ty lật tung cũng tìm không được ngươi. Hại ta lo lắng gần chết, hoàn hảo ở trong trò chơi gặp được ngươi.”
Dạ Sắc Quân Lâm nghe vậy, thần tình dần chuyển thành lạnh đạm: “Ta đi chỗ khác, tạm thời không muốn gặp bất luận kẻ nào.”
“Là bởi vì việc ca ca ta đính hôn sao?” Lạc Nhi cẩn cẩn dực dực nói, nàng cũng không rõ sự tình phát sinh từ đầu đến cuối, xung quanh lại không ai nói cho nàng biết. Lạc Nhi chỉ biết một buổi chiều, Quân Lâm ca ca từ nhỏ đã cạnh nhau, lại chẳng thấy bóng dáng đâu, vô luận ngóc ngách nào cũng không thấy hắn.
“Thật không phải, việc này thì liên quan gì đến ngươi?” Dạ Sắc Quân Lâm nở nụ cười, nhìn Hướng Dịch liếc mắt, đã thấy hắn ngồi ở trên bãi cỏ đờ ra, mỗi ngày lúc này hai người không phải là nướng cá thì cũng ăn dã quả. Ngày hôm nay bởi vì có người xông vào làm trễ nải, Hướng Dịch mím môi bứt cỏ, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng Dạ Sắc Quân Lâm có thể đoán ra trong lòng cậu chỉ sợ bởi vì không có gì ăn mà buồn phiền đi, chẳng biết tại sao trong lòng có chút thoải mái.
Nghe được lời của hắn, Lạc nhi mặt cười trắng nhợt: “Ca ca hắn không phải cố ý.”
Dạ Sắc Quân Lâm khẽ cười một tiếng, lập tức lắc đầu, “Ta không quan tâm hắn đính hôn với ai.” Dừng một chút, thấy Hướng Dịch tới bên giỏ trúc lôi ra ba con cua, Dạ Sắc Quân Lâm nói “Dù hắn cùng một con cua kết hôn, cùng ta có quan hệ gì?”
...
Không khí trầm xuống.
Lạc Nhi biểu tình tích hãn, yên lặng cách hắn xa chút, động tác nhổ cỏ của Hướng Dịch cũng dừng một chút.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, những lời này luôn luôn là lời lẽ chí lý.
Ngay khi Dạ Sắc Quân Lâm nói những lời này không lâu sau, trên đất bằng bỗng nhiên xuất hiện một người xa lạ. Trong game 《 tứ quý 》 thiết kế ‘người’ chia làm ba loại: Nhân, Tiên, Ma. Hướng Dịch và nữ hài gọi Lạc Nhi kia nhân vật là Nhân, Dạ Sắc Quân Lâm là nhân vật Ma tộc, một thân trang phục màu đen có đôi khi đem cả người đều chìm trong bóng tối, thần bí mà lại khiến cho người ta khó có thể nắm bắt.
Nhưng mà người trước mắt này cũng bạch y phiêu phiêu, phảng phất cao quý ung dung, thanh nhã xuất trần như tiên giáng trần.
Ngay lúc Hướng Dịch yên lặng nghiên cứu xem rõ ràng đều là một thân bạch y, mình vì sao nhìn so với người ta lại bẩn hề hề như vậy, thì trích tiên lên tiếng.
Hắn trường sam tung bay, thanh âm dễ nghe như là nước suối chảy róc rác trong rừng, làm cho thể xác và tinh thần khoan khoái.
“Quân Lâm, ngươi càng ngày càng thích nói giỡn ” trích tiên huy phất tay áo, đem vài cái lá cây dính trên áo phất xuống, “Ta làm sao có thể cùng một con cua kết hôn? Đã nhiều ngày không gặp, ngươi khỏe không?”
Nghe âm thanh ôn nhu đến tột cùng này, đủ để đoán ra đây là kỳ nhân* ưu nhã.
Dạ Sắc Quân Lâm đối với chuyện người trước mặt nói làm như không nghe thấy, mấp máy miệng, lười biếng nói: “Không cần ngươi quan tâm.”
Thấy người thân quen, tiểu cô nương Lạc Nhi cười hì hì chạy tới, lôi kéo tay áo trích tiên, ngọt ngào gọi: “Ca ca, ngươi đến đây lúc nào?”
“Ngươi vừa ra khỏi cửa ta liền theo.”
Lạc Nhi nhìn Dạ Sắc Quân Lâm, nhỏ giọng nói: “Ca ca, tẩu tử đâu? Ngày mai là ngày các ngươi đính hôn, ngươi thế nào lại chạy đi ngoạn trò chơi?”
Lễ đính hôn là vì một người mà tổ chức, nếu người kia đi, đính hôn đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục.
“A?” Lạc Nhi trên mặt có chút thất vọng, vặn vặn đầu ngón tay nói, “Ca ca, năm ngoái một năm ngươi tổng cộng hủy bỏ chính xác là 8 vị tẩu tử cùng hôn lễ, tiếp tục như vậy nữa, ta lo lắng ba ba sẽ đánh chết ngươi.”
Vệ Danh Viễn không để ý cười cười, ánh mắt vẫn quấn ở trên người Dạ Sắc Quân Lâm. Hắn nhiều lần đính hôn, cho dù tìm bạn gái không xứng với mình, cũng chỉ vì bướng bỉnh muốn đổi lấy phản ứng của một người.
Đáng tiếc một lần lại một lần, đều thất bại.
Lần này hắn tìm nữ nhân hám tiền lại thêm phóng đãng toàn B thị đều biết để đính hôn, cũng chỉ là muốn từ trên mặt Dạ Sắc Quân Lâm tìm kiếm một tia níu giữ và khuyên can nhưng —— cuối cùng hắn lại bỏ đi.
Dạ Sắc Quân Lâm đứng có chút tê chân, đi tới lười biếng tựa vào cái cây gần chỗ Hướng Dịch, thản nhiên nói: “Danh Viễn, ngươi không mệt mỏi sao? Từ lúc ngươi mười lăm tuổi, ta đã nói với ngươi 120 lần ta không thích ngươi, ngươi hẳn là sớm đã hiểu.”
“Ta không đủ xuất sắc để xứng với ngươi sao?” Vệ Danh Viễn hỏi, âm thanh dễ nghe khiến người khác muốn lập tức lao đến an ủi.
Dạ Sắc Quân Lâm trong lòng liếc mắt: “Ta không thích nam nhân như ngươi.” Bám lấy so với Lạc Nhi còn chặt, cơ hồ khiến người ta thở không nổi, lại cứ chấp nhất, mười năm trôi qua còn không chịu buông tha.
“Ta có chỗ nào không tốt sao? Quân Lâm, ta có thể sửa.”
...
“Những lời này ngươi đã hỏi lần thứ 73.” Dạ Sắc Quân Lâm sắc mặt chậm rãi trầm xuống, “Ta không thích nhất là có người quấn quít lấy ta, ngươi làm được sao?”
Gia đình hai người bọn họ là thế giao, cùng Lạc Nhi ba người có thể nói là thanh mai trúc mã. Vệ Danh Viễn 15 tuổi năm ấy hướng hắn bày tỏ, sau đó hết thảy đều chậm rãi thay đổi. Lúc ban đầu là phiền não cho tới bây giờ thành phiền chán, hàng năm mỗi tháng lại lặp lại vần đề, tiết mục giống thế này.
Dạ Sắc Quân Lâm luôn luôn thích tùy tâm sở dục không bị ràng buộc, đâu chịu được quấn quýt si mê như vậy?
Dần dần, thì có xung động muốn làm thịt người.
“Danh Viễn, cuối cùng nói cho ngươi một câu, trong một phút đồng hồ ngươi không ly khai, ta sẽ không nể mặt ngươi như trước nữa.”
“Quân Lâm, ” Vệ Danh Viễn nhìn Hướng Dịch bên cạnh vẫn ngồi nhổ cỏ, “Vì sao cậu ta có thể ở chỗ này?”
...
Dạ Sắc Quân Lâm miễn cưỡng nở nụ cười, nghĩ thầm người này quả nhiên so với NPC hệ thống còn dong dài ~~
Bất quá, nói như vậy hắn cũng không cần thấy tội lỗi.
“Hướng Dịch, mượn kiếm dùng phát.”
Dạ Sắc Quân Lâm động tác rất nhanh, Hướng Dịch chỉ cảm giác trên tay mình trống không, lập tức kiếm quang hiện lên, một tiếng kêu đau vang lên.
Lúc ngẩng đầu chỉ thấy cái người bạch y trích tiên kia đã biến mất.
Đằng trước trống không, chỉ có mấy con cua vui vẻ hướng bên ngoài giỏ trúc bò đi ~~
Một kích miểu sát!
Lạc Nhi hầu như nhịn không được vỗ tay vì động tác đẹp trai tiêu sái này, lập tức nghĩ đến đối tượng bị miểu sát là thân ca ca mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ảm đạm xuống, rù rà rù rì đi tới bên cạnh Dạ Sắc Quân Lâm: “Quân Lâm ca ca, ta cũng phải đi.”
Tiểu cô nương dừng một chút, lại quay đầu trở lại: “Quân Lâm ca ca, ca ca ta vừa hiền lành lại ôn nhu có si tình lại thông minh, ngươi thực sự không cân nhắc thú hắn làm lão bà sao?”
Sét oánh*!
Dạ Sắc Quân Lâm tay run lên nổi đầy da gà, thầm nghĩ quả nhiên không thể coi thường tiểu cô nương ngày nay, cho dù là mới trưởng thành không lâu cũng vậy.
Cho dù hắn thật sự thích nam nhân, cũng sẽ không thích một vị thiên tiên tựa như cửu thiên tiên nữ hạ phàm như vậy.
Nhất là, vị thần tiên kinh khủng này còn rất năng triền nhân* ~~