Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 11: Khẩn Cô Chú



Chương 11: Khẩn Cô Chú
Edit: April
Buổi sáng vừa mở mắt ra, mờ mịt nhìn nóc phòng lồi ra mấy cọng cỏ tranh, lập tức lục đục trở mình ngồi dậy mặt cũng không thèm rửa, chạy ra ngoài vừa dụi mắt vừa gọi "ngài Đại Thánh ngài Đại Thánh", rất sợ Tôn Ngộ Không đã bị Đường Tăng chọc giận bỏ đi.
"Ai u." Lục Trầm khom người che trán, nheo mắt nhìn Tôn Ngộ Không ở trước mặt, ánh mắt u oán, tường đồng vách sắt là đây sao, thế nào mỗi lần đều đụng trúng cùng một chỗ.
Bất quá vui mừng vẫn nhiều hơn, may quá vẫn còn ở đây!
Đang muốn mở miệng nói chuyện đôi mắt lại không tự chủ nhìn về cái quần cụt hoạ tiết da báo trên người hắn, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ hô to: "Ý, đây là do đại sư làm, hai ngươi giảng hoà rồi sao?"
Sáng sớm liền ồn ào, Tôn Ngộ Không không thèm để ý, đi vòng qua cậu vào nhà.
Lục Trầm cười khúc khích theo sau, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện kim quang, trên gương mặt hiện sự nghi ngờ.
Khó trách hôm nay nhìn ngài Đại Thánh có chỗ khang khác, cái vòng sáng loáng quấn chặc trên trán đang mạnh mẽ biểu thị sự tồn tại của nó.
Lục Trầm trong lòng hồi hợp, cảm thấy kinh ngạc ngày hôm qua sau khi mình trở về bọn họ rốt cuộc đã nói những gì, làm thế nào mà trực tiếp mang vào rồi.
Trên mặt cậu không giấu được vẻ ưu tư, nghi ngờ trong đáy mắt như muốn tràn ra, khiến Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm vào cậu, không biết thế nào liền trực tiếp hỏi thẳng: "Ngài Đại Thánh, trên trán ngài đeo cái gì vậy."
Tôn Ngộ Không hất bàn tay đang giữ cánh tay mình, đứng lại xoay người đối với Lục Trầm muốn đuổi theo nói ra hai chữ.
"Trách nhiệm."
Lục Trầm chôn chân tại chỗ nghĩ mãi không ra, chớp chớp mắt nhìn về phía Đường Tăng vẫn đang cười ôn nhu như cũ, mờ mịt gãi đầu.
Hoàn toàn không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Niềm vui thường bộc lộ qua lời nói, cậu làm sao có thể tiết chế được chứ, bỏ qua mất một phân đoạn trong cốt truyện, lại tiến đến Bạch Cốt Sơn thêm một bước.

Vậy ư.
Bất quá nhìn ngài Đại Thánh có vẻ nặng nề, phảng phất như có một ngọn núi lớn đang đè nặng trên lưng, Lục Trầm cảm thấy có chút khó chịu.
Bất kể là ti vi hay tiểu thuyết, thậm chí là bản điện ảnh, ngài Đại Thánh đối với chiếc vòng này đều luôn có sự kháng cự, người ta đã không thích thì chớ cưỡng ép, chế hành bản thân.   
Thừa dịp lúc Tôn Ngộ Không không có ở đây, Lục Trầm dời đến bên người Đường Tăng muốn nói lại thôi.
Đường Tăng đang sửa sang lại hành lý, chuẩn bị lên đường, nhìn thấy cậu đang nhăn nhó, đi tới nhéo mặt cậu, thật là mềm.
"Sao vậy, đói bụng hay là vẫn còn buồn ngủ?"
Lục Trầm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, không phát hiện bóng dáng của Đại Thánh, tận lực giảm thấp giọng nói: "Thánh tăng, cái vòng trên đầu ngài Đại Thánh là..."
Môi Đường Tăng hơi cong, giọng nói như suối chảy khe đá, trong trẻo dễ nghe, dường như có ma lực có thể loại bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực ở trong lòng.
Lục Trầm lập tức cảm thấy đầu óc trở nên thư thái, thậm chí cả huyệt thái dương đều kích động nhẹ, rất thoải mái, tâm trạng cũng bình tĩnh không ít.
"Ngộ Không, hắn đã nói gì với ngươi?"
Lục Trầm trề mỏ, lông mày cong cong, tỏ ra ủy khuất: "Chỉ 2 chữ trách nhiệm, nhưng trách nhiệm gì cơ, ngài Đại Thánh tại sao phải chịu trách nhiệm."
Kỳ thực lúc đọc sách Lục Trầm vẫn luôn bất bình giùm Tôn Ngộ Không, đại náo thiên cung, bị Ngũ Chỉ Sơn đè, tại sao còn bắt hắn phải đi tây thiên thỉnh kinh.
Đường Tăng vuốt đầu cậu, cười cao thâm khó lường lại cưng chìu: "Tiểu Trầm, ngươi còn nhỏ không hiểu, năng lực bản thân quá lớn cũng là một loại trách nhiệm."
Lục Trầm không phục, bất bình giùm Tôn Ngộ Không: "Dựa vào cái gì, bản lãnh của Đại Thánh là do bản thân tự tu luyện, ngài ấy không muốn tại sao lại cưỡng ép!"
Đọc sách lâu như vậy, cuối cùng có thể chính miệng vì thần tượng mà chất vấn, Lục Trầm cảm thấy sự bực bội trì trệ ở trong lòng đều bị giải phóng trong tiếng quát khi nãy, những chất chứa trong tim cũng giải tỏa không ít.
Đường Tăng quay lại, tầm mắt rơi vào đám mây trắng sắp tan ở ngoài cửa: "Tiểu Trầm, người có bản lãnh nhưng không có trách nhiệm chính là sai."
Đường Tăng vốn định dùng từ ngữ dễ hiểu để giải thích cho Lục Trầm, nhưng lại không muốn nói quá mức cạn tục dễ hiểu. Thế gian vốn phức tạp, bình thường cũng tốt.
Lục Trầm dường như hiểu, lại tựa hồ không hiểu, cậu ấp a ấp úng hồi lâu cuối cùng vẫn oán giận nói: "Ta cảm thấy đối xử với ngài Đại Thánh như vậy là không công bằng."
Đường Tăng cười: "Ngươi như vậy là đang lo nghĩ vì Ngộ Không?"
Lục Trầm mặt đỏ lên, cúi đầu giọng nhẹ mấy phần: "Không phải đâu." Cậu ngẩng mặt lên, mếu máo, "Ngài Đại Thánh sẽ không làm khổ công cả đời đâu."
Đường Tăng a-di-đà phật: " Chờ đến lúc hắn có nhược điểm đã."
Lục Trầm vẫn không rõ tại sao sau khi có nhược điểm thì không cần bị bá vương nô dịch, cậu đứng một bên nhàm chán nhìn Đường Tăng thu dọn đồ đạc, cuối cùng tức giận chạy đi, trước khi đi còn nói một câu: "Các ngươi thật là xấu, Đại Thánh rõ ràng là vô tội."
Đường Tăng dừng tay, cười cười lắc đầu.
Trước cửa, Tôn Ngộ Không khoanh tay ôm ngực nhìn về phía bóng lưng Lục Trầm đang lẩm bẩm chạy ra xa, đáy mắt thoáng mờ mịt.
Đường Tăng không ngẩng đầu, so sánh với sự ôn nhu lúc nãy, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Ngộ Không."
Một hơi thở, phiền muộn quanh thân lập tức tiêu tán.
Hắn không thể để bản thân lộ ra nửa điểm bất mãn, nếu không sẽ không có ngày yên ổn.
Bản lãnh càng lớn, phía trên càng kiêng kỵ. Nếu không phải mình không thể sử dụng năng lực, thì... .
Mà hắn, bây giờ đối với những thứ quyền tiền lợi ích hoàn toàn không quan tâm, chỉ nghĩ tới cuộc sống yên ổn của mình.
Đường Tăng cười híp mắt nói: "Đứa nhỏ này đối với ngươi thật tốt."
Tôn Ngộ Không thần sắc nhàn nhạt không nói gì.
Có nhược điểm là có thể tự do sao, có lẽ —— hắn đã bị ràng buộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.