Chương 15: Thật không đơn giản
Edit: April
Nhìn Tôn Ngộ Không ngồi xếp bằng nhắm hai mắt, liền sáp lại gần khiến khuôn mặt hai người đối diện nhau, Lục Trầm nghiêng người về phía trước.
Lông mi của Tôn Ngộ Không thật là dài nha, mặc dù không có cong, nhưng bù lại rất dày, giống như một cây quạt đen nhỏ, khoảng cách gần như vậy mà cũng có thể cà trên mặt cậu.
Lục Trầm chặc chặc hai tiếng, gương mặt này quá anh tuấn, quỷ phủ thần công [1], các cô gái bây giờ rất thích mấy anh đẹp trai loại này, nhưng cũng chỉ có thể coi là nam thần đại chúng, không thể dắt về nhà làm bạn trai, bất quá ngài Đại Thánh là người nhà Phật, haizz, hồng nhan xương khô, chẳng hạn như cậu, chỉ là hồng nhan xương khô —— quan trọng nhất chính là —— xương khô.
[1] - quỷ phủ thần công: điêu luyện sắc sảo, tài nghề điêu luyện.
Cậu chỉ là một bộ xương.
Âm thanh cửa vang lên tiếng két, Lục Trầm ngồi trên giường đất [2] hai chân treo lủng lẳng: "Đường Đường, ngươi đi đâu vậy?"
[2] - giường đất: giường lò của Trung Quốc dùng sưởi ấm khi mùa đông.
Tôn Ngộ Không cũng mở mắt ra nhìn, ánh mắt trong suốt, hoàn toàn không bao phủ sự mờ mịt, giống như chưa từng nhập định (ngồi thiền) qua.
Lục Trầm dẩu môi, thật ghét những người có thiên phú, cậu ghét những người có pháp thuật cao cường, cũng không biết đã tu luyện bao lâu, mới vừa rồi cảm giác được pháp thuật trong cơ thể tựa hồ đã tiến thêm một bậc, nhưng cũng chỉ là một bậc nhỏ thôi.
"Chỗ này có điểm cổ quái, những tăng nhân kia không phải là tăng nhân bình thường." Đường Tăng rót một ly nước uống, thắm giọng nơi cổ họng khô cạn.
Đúng đó, đám người kia sao có thể bình thường được, bọn họ chính là một đám tăng nhân vì để đạt được áo cà sa mà sẵn lòng thiêu chết ngươi, ấn đường Lục Trầm nhíu lại nhìn sang bọc quần áo bên cạnh, nhưng mà nếu không lấy áo cà sa ra khoe, làm sao khơi gợi ác tâm của đám tăng nhân này?
"Ta mới vừa cùng lão tăng trò chuyện, cũng đã đi xung quanh tự viện, chi phí ăn mặc tất cả đều là thượng phẩm, quả thực bất lợi cho việc tu hành, hơn nữa ta nhìn qua các tăng nhân —— tựa hồ có ý làm hại chúng ta."
Lục Trầm há to mồm, cái này mà cũng nhìn ra, quả nhiên, Tôn Ngộ Không cũng không phải Tôn Ngộ Không, mà Đường Tăng cũng không phải là Đường Tăng.
Cảm giác của mọi người thật là lợi hại.
Tôn Ngộ Không nheo mắt nhìn cậu.
Đường Tăng nói tiếp: "Hắn hỏi ta rất nhiều về việc đi Tây Thiên thỉnh kinh, ta sợ hắn sẽ gây sự, Ngộ Không, nếu ngươi rảnh rỗi liền đi kiểm tra một phen, dù sao vẫn tốt hơn khi biết rõ bọn họ muốn làm gì, cũng kịp để chúng ta đề phòng."
Đó chẳng qua chỉ là suy đoán của Đường Tăng, nhưng đối với Tôn Ngộ Không mà nói, hắn vốn luôn có cảm giác nhạy bén với khí tức nguy hiểm, nghe y nói vậy liền quả quyết gật đầu đáp ứng.
Sau buổi cơm tối, Đường Tăng ngồi trên giường đất nhập định, Lục Trầm nhàm chán chuẩn bị lên giường ngủ, tuy rằng ban ngày mệt mỏi rả rời cùng buổi tối có ngủ hay không cũng không quan trọng, nhưng mà vẫn có chút tác dụng ám thị tâm lý, ai ngờ còn chưa kịp nằm xuống, cổ áo liền bị xách lên.
Lục Trầm: "Ngài Đại Thánh, sao vậy?"
Tôn Ngộ Không: "Ngươi cùng ta đi thăm dò, thuận tiện khảo sát bài học mấy hôm nay."
Khuôn mặt Lục Trầm lập tức suy sụp, sáp lại ôm eo Đường Tăng: "Đường Đường, ta buồn ngủ, ta nếu như không được ngủ thì ngày mai nhất định sẽ không lên đường được."
Đường Tăng mở mắt ra, cười đến mi mục như họa, giống như cẩu thuận mao vuốt thác tóc đen như lụa của cậu: "Đi đi."
"... ."
Lục Trầm nước mắt tuôn rơi, cậu biết biến hình, nhưng mà không giữ được lâu, làm gì có chút tiến bộ nào.
Một bước nhích ba lần, hốc mắt rưng rưng quay đầu nhìn về phía Đường Tăng, nhưng đáp lại là nụ cười mỉm cùng ánh mắt kiên định của người nào đó, đành phải ổn định lại tâm trạng xách quần áo nhẹ nhàng xoay một vòng, tay và tà áo trên dưới tung bay, Lục Trầm biến mất tại chỗ, thay vào đó là một con ngài [3] nhỏ.
[3] - ngài: bướm đêm.
Tôn Ngộ Không cau mày, Lục Trầm thu lấy biểu tình về mắt, thầm biết mình nhất định không đạt chuẩn, đã thay đổi hình thái mà vẫn không thể mở miệng, đành phải ủy khuất khịt mũi.
Quả nhiên, Tôn Ngộ Không nói: "Biến hình vì sao còn phải xoay vòng?"
Lục Trầm: "QAQ! ! ! ! ! !" Trên ti vi không phải đều diễn như vậy sao?
Còn không chờ cậu khóc thành tiếng, Tôn Đại Thánh cũng biến mất, đồng thời bên cạnh lại xuất hiện thêm một con ngài có hình dạng tương tự.
Chính là tỉ mỉ nhìn kĩ, con ngài này —— trông có vẻ đẹp trai hơn mình, càng muốn khóc.
Bay bay, Lục Trầm phát hiện mình lại muốn khóc lần nữa, bởi vì cậu, bay, không, động! !
Lục Ngài vẻ mặt đau khổ tận lực đập cánh, nuốt lệ vào tim tiếp tục đập cánh phành phạch, tâm thiệt mệt mỏi, vì cái gì không chờ tới phòng kế bên rồi hãy biến thân.
Liều hết cái mạng già lúc này mới rơi xuống đất, Lục Trầm nhìn Tôn Ngộ Không bên cạnh giống như nhìn thấy phụ mẫu tái sinh, chân mềm nhũn liền ngã lên trên người Tôn Ngài.
Hô hô hô, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Tôn Ngộ Không bình tâm khí hoà nhìn một bàn người không chút kiêng kỵ lộ ra nụ cười dữ tợn đang ngấm ngầm mưu tính sư phụ nhà mình, Lục Trầm lấy hơi nghe được đôi lời, trong lòng thật phần khiếp sợ, thì ra thứ bọn họ muốn lấy không phải là cà sa, mà là thân phận của Đường Tăng.