Chương 18: Lại ngủ
Edit: April
Hai người đứng cách nơi đó không xa, thấy một người đàn ông áo đen tay không leo lên Long Mã.
Long Mã hiển nhiên không muốn phản ứng, ra sức vung cổ, không biết là vì mặt mũi của Đường Tăng hay là bản lãnh không bằng người ta, nên không thể một cước đem người đá văng, quay mặt lại thấy Tôn Ngộ Không liền ngước cổ lên ré dài —— tìm kiếm sự giúp đỡ.
Người đàn ông áo đen níu lấy bờm ngựa mới miễn cưỡng không chật vật ngã xuống, nhưng lần này lại làm đau Long Mã, khiến nó ra sức hất chân đem người quăng ngã.
Đùng một tiếng, theo bản năng Lục Trầm nâng hai tay che hai mắt, năm ngón tay hé mở lén nhìn ra.
Một con rùa đen bốn chân chỏng lên trời, Lục Trầm xì cười ra tiếng.
Đối diện với đôi mắt tối đen của người đàn ông, bị ánh mắt cảnh cáo của hắn khiêu khích, khắp người cậu run lên vội vàng kéo tay áo của Tôn Ngộ Không che trước mặt, ưỡn ngực: "Ngươi... Vì sao, muốn cướp ngựa nhà chúng ta."
Người đàn ông áo đen nhảy lên thực hiện động tác cá chép lộn mình, lỗ mũi phát ra tiếng xuy nhẹ: "Đây là một con ngựa tốt."
Lục Trầm bĩu môi lầm bầm: "Ngựa dù có tốt cũng là của Đường Đường, không thể lấy."
Người đàn ông áo đen qua loa chắp tay: "Mấy ngày sau là ngày giỗ của mẫu thân ta, ta nguyện ý dùng toàn bộ gia sản để đổi lấy con ngựa này."
"Mẫu thân ngươi cũng đã qua đời, vì sao còn muốn ngựa?" Lục Trầm liếc nhìn Tôn Ngộ Không, thấy biểu cảm của hắn không thay đổi, hẳn là không ngại mình cùng người khác trò chuyện, yên lòng nghiêm túc hỏi.
Người đàn ông áo đen tìm được đường sống có thể cứu vãn, nhàn nhạt hành lễ: "Mẫu thân ta xưa nay có sở thích tố Phật (tham khảo Phật giáo), cũng coi như cùng Phật hữu duyên, ta thấy con ngựa này tựa hồ có phật quang nhàn nhạt bao phủ, cho nên muốn mang về làm lễ vật tặng cho nàng."
"Tặng cho nàng? Làm sao tặng?"
"Dĩ nhiên là ở trước mộ nàng thiêu nó, cung cho mẫu thân ta tại địa phủ hưởng dụng."
"Ngươi nói bậy nói bạ gì đấy, đây là ngựa của Đường Đường, sao ngươi dám." Còn dám nói cùng Phật hữu duyên, vậy mà muốn giết ngựa, Phật nhất định không phù hộ ngươi. Hơn nữa đây còn là Long Mã, tuy cậu cùng Long Mã chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng dầu gì cậu cũng cưỡi nó được mấy ngày, quan hệ rất tốt.
Lục Trầm lập tức nhảy dựng: "Không được, không có khả năng."
Người đàn ông áo đen cau mày, trầm ngâm chốc lát: "Một khi đã như vậy..."
Lục Trầm học theo dáng vẻ của hắn hừ lạnh một tiếng, liếc hắn một cái: "Vậy ngươi mau mau rời đi, chúng ta còn phải lên đường."
Người đàn ông áo đen: "Ta chỉ có thể cướp."
Lục Trầm: "(⊙o⊙)! ! !"
Lục Trầm tức muốn hộc máu: "Ngươi cái người vô lý này, đã nói rõ đây là ngựa của Đường Đường, không thể cho ngươi tùy ý xử trí, huống chi ngươi mang về còn muốn làm tổn thương nó, ngài Đại Thánh còn lâu mới cho ngươi mang đi."
Nếu để ngươi mang đi, hông lẽ chúng ta phải dùng chân để đi bộ tới Tây Thiên à, giỡn hoài!
Người đàn ông áo đen nghi ngờ: "Đại Thánh?"
Lục Trầm kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, linh hoạt thay mặt ngài Đại Thánh phát ngôn: "Hiển nhiên, đây chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, hộ tống Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh, cẩn thận trì hoãn Phật tổ trách tội ngươi."
Người đàn ông áo đen nghe vậy cười: "Ta nói làm sao lại thấy quen tai như vậy, nguyên lai là con khỉ đại náo thiên cung Bật Mã Ôn."
Tim Lục Trầm nhảy loạn, cậu biết chức vị này có được là do Tôn Ngộ Không bị lừa.
Sau khi kế hoạch ban đầu của Ngọc đế bị bại lộ, Tôn Đại Thánh liền không thích người khác gọi hắn là Bật Mã Ôn, cái tên yêu quái này sao không biết lựa lời mà nói gì hết.
Dè đặt nhìn sang hắn, quả nhiên sắc mặt ngài Đại Thánh đã thay đổi.
Trong lòng giận dữ, giống như là con mèo tự nhiên bị đạp đuôi, lông toàn thân đều ngược, lao ra chỉ vào người kia hét lên: "Ngươi cái tên yêu quái trộm cắp này, trộm đồ của chúng ta mà còn làm ra vẻ hợp tình hợp lý, ngươi mau cút đi, không đi ta đánh ngươi."
Người đàn ông áo đen cười hắc hắc, giang tay ra lập tức xuất hiện một cây thương đen, tay bổ xuống liền tập kích tới.
Tôn Ngộ Không né người tránh thoát, ném Lục Trầm đang bị dọa đến ngây người chôn chân thành cây cột sang một bên, thấp giọng nói: "Đứng yên ở chỗ này không được động."
Lục Trầm lập tức gật đầu, biểu hiện trấn định có thể tin tưởng: "Đại Thánh, ngài an tâm, ta sẽ không tạo rắc rối cho ngài."
Tôn Ngộ Không xoay người nghênh chiến, Kim Cô Bổng bay múa đầy trời, Lục Trầm nhìn hoa cả mắt.
Trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt, tình thế bây giờ Lục Trầm hoàn toàn xem không hiểu, đạo hạnh của cậu chỉ đủ để nhìn thấy một đoàn tiếp một đoàn kim quang nổ tung ở trước mắt, cho dù không nhìn thấy được tình cảnh bên trong ra sao, nhưng cậu chắc chắn đó nhất định là ánh sáng của ngài Đại Thánh, đánh vào cái lồng trong suốt chảy ra gợn sóng ấm áp.
Thực lực chênh lệch cách quá xa, không bao lâu động tĩnh trong không trung dần dần lắng xuống, Tôn Ngộ Không tay cầm Kim Cô Bổng chậm rãi đáp xuống, hắc hùng tinh trước mặt che ngực nằm dưới đất cảnh giác nhìn hắn.
Tôn Ngộ Không híp mắt: "Ngươi có phải người do Quan Âm Đại Sĩ chỉ điểm?"
Người đàn áo đen ngẩng mặt, dừng một chút: "Đúng như vậy."
Trong mắt Tôn Ngộ Không lóe vài tia nghi hoặc, thu hồi Kim Cô Bổng đang chỉ về hắn: "Là Quan Âm Đại Sĩ kêu ngươi ở đây chờ."
Lục Trầm bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngài Đại Thánh chắc là đang hiểu lầm rồi, đoạn thời gian trước mới thu phục được một tên yêu quái, chính là Bạch Long.
Nên hắn cho rằng đây cũng là đồ đệ do Quan Âm Đại Sĩ phái tới, vội vàng quơ hai cánh tay hấp dẫn sự chú ý của Tôn Ngộ Không, hô to: "Ngài Đại Thánh, chớ tin hắn, hắn đang gạt ngài, trên người hắn có mùi lạ, làm sao xác định được là do Quan Âm Đại Sĩ chỉ điểm."
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc, Kim Cô Bổng vung lên, kim quang lấp lánh sáng chói khiến người đàn ông áo đen trên đất oa oa lăn lộn: "Nói, không nói thì xem côn."
Lục Trầm giương mắt nhìn Kim Cô Bổng, đợi đến Bạch Cốt Sơn, chỉ cần bị cây gậy này đánh 3 phát, cậu liền có thể về nhà.
Nghĩ đến thôi đã cảm thấy kích động.
Chỉ hy vọng đến lúc đó ngài Đại Thánh niệm tình xưa nghĩa cũ, giảm lực đánh xuống, đi ngang sân khấu là được, ngàn vạn lần chớ thật tình mà đập một gậy trực tiếp đưa cậu về với ông bà, hoặc là ngay cả đánh cũng không có.
Vậy thì rất khó xử.
Lệ nóng doanh tròng, cậu giống như nhìn thấy người thân thương trần trụi nhìn chằm chằm về phía Kim Cô Bổng, hận không thể lập tức thấy Kim Cô Bổng đại triển hùng phong: "Hừ, ngài Đại Thánh, đánh hắn, trên người hắn có hắc khí, nhìn bộ dạng sợ sệt của hắn, còn muốn trộm ngựa của chúng ta, đánh hắn."
Tôn Ngộ Không: ". . . . ."
Người đàn ông áo đen ha ha cười to: "Gạt ngươi, hán tử khinh thường, ta từ nhỏ đã theo mẫu thân học tập kinh thư, cũng không thể nói không được Quan Âm Đại Sĩ chỉ điểm, vã lại nói đến, nhà ta ở ngay tại đây, vì sao không thể đợi ở chỗ này."
Tôn Ngộ Không thần sắc ngưng đọng: "Sát nghiệt không nặng, nhưng tóm lại vẫn tổn hại công đức." Vừa nói liền giơ Kim Cô Bổng lên.
Lục Trầm ở phía sau trợ uy: "Đánh cho tàn, đừng đánh chết, chết rồi Đường Đường sẽ nổi giận."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Đường Tăng thở hỗn hển giọng nói vang lên: "Ngộ Không, vạn lần không thể tổn thương nhân mạng."
Tôn Ngộ Không phân tâm, lúc Kim Cô Bổng hạ xuống đã không còn người, quay đầu chỉ thấy một đạo hắc ảnh lướt qua.
Lục Trầm không nhìn rõ, ngược lại chỉ thấy Tôn Ngộ Không xoay người, tầm mắt chuyển động theo hắn, xa xa nhìn thấy một cổ hắc khí bay thẳng về phía Đường Tăng, trong đầu chỉ còn lại nha nha nha, người này ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, ai gặp chuyện cũng được nhưng hắn tuyệt đối không thể.
Trong nháy mắt tâm tùy thần động, sau ót bỗng dưng đau nhói, trước mắt tối sầm, chỉ thấy được tàn ảnh của Đường Tăng, toàn bộ người mềm nhũn ngã về phía trước rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
Cậu như vậy là muốn đi ngủ?
Ý thức tản đi trong nháy mắt, Lục Trầm chỉ muốn nói nếu mình một ngủ không tỉnh lại, thật hy vọng Đại Thánh bọn họ đem mình tìm một chỗ nào đó chôn rồi sau đó tiếp tục lên đường, ngàn vạn lần không cần lo cho mình, càng không cần lãng phí thời gian thỉnh kinh a.
Nhưng mà vừa mới há miệng, còn chưa kịp nói chuyện, trước mắt tối sầm lập tức rơi vào trạng thái ngủ say.