Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 27: Lưu luyến không rời



Chương 27: Lưu luyến không rời
Edit: April
Đường Tăng hơi dừng lại, nhìn biểu cảm khổ sở trên mặt của Lục Trầm, kìm lòng không đậu mà giúp cậu khép lại vạt áo lộn xộn: "Tiểu Trầm, ngươi đối với Ngộ Không... Hắn, các ngươi..."
Lục Trầm nói tiếp: "Ta rất thích ngài Đại Thánh, cũng rất sùng bái hắn, Đường Đường, ngươi ở bên cạnh hắn nhất định phải khuyên nhủ hắn vạn sự chớ xúc động, nhất định phải nhớ."
Đường Tăng: "Ngộ Không rất có chừng mực."
Thật không muốn rời xa ngài Đại Thánh.
Lục Trầm mếu máo, ngón tay chọc vào chăn lẩm bẩm tự nói: "Cái gì mà có chừng có mực, ngài Đại Thánh ghét ác như thù, động một chút là dùng Kim Cô Bổng đánh, như vậy quá rêu rao rất không tốt."
Đường Tăng cười không lên tiếng, ở trong mắt tiểu Trầm, cho dù Ngộ Không đã luyện được pháp thuật kinh thiên địa quỷ thần khiếp, thì vẫn cần một tiểu yêu nhỏ ở bên cạnh để đốc thúc.
Dù vậy, vẫn là phải... Rời đi sao?
Lục Trầm đột nhiên lại nói: "Đoạn đường này gian nan hiểm trở, tha ma trùng điệp, các ngươi nhất định phải cẩn thận, cho dù gặp yêu quái cũng không nhất định phải đánh chết."
Đường Tăng buồn cười: "Ngươi trước kia không phải nói yêu quái xấu nhất định phải bị trừng phạt sao?"
Khi đó bởi vì bọn họ chưa có hậu đài, yêu quái tiếp theo các ngươi gặp không phải tọa kỵ của Bồ tát, chính là sủng vật trộm đồ của Bồ tát rồi lén hạ phàm, ngàn vạn lần không thể đánh chết được.
Lục Trầm không thể nói ra ngọn nguồn, chỉ có thể qua loa kiếm cớ, nói: "Nói không chừng là do đầu óc bọn họ nhất thời mê muội, vẫn nên cho họ cơ hội để sửa chữa?"
Đường Tăng nhéo nhéo gò má gầy gò vì mấy ngày chưa được ăn uống của cậu: "Ngươi đúng là rất có Phật duyên."
Vẻ mặt Lục Trầm rạn nứt, trong lòng quỳ lạy, có Phật duyên hay không thì cậu không biết, nhưng cậu rất có lòng thành nha, cậu còn muốn về nhà mà.
Quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, Đường Tăng luyến tiếc cậu, nhưng càng lo lắng hơn, hỏi: "Ngươi lúc nào thì lên đường?"
Đôi mắt Lục Trầm trầm xuống, tay siết chặc cái chăn, một lúc lâu sau bỗng nhiên thả lỏng thân thể ngồi thẳng dậy, hạ quyết tâm: "Lập tức đi ngay." Không mè nheo nữa nếu không càng lâu càng không nỡ.
Đường Tăng sắc mặt thay đổi: "Bây giờ?"
Lục Trầm lập tức xuống giường: "Ừ, ta không có gì nhiều để thu dọn, đi ngay bây giờ còn có thể về sớm được một chút, tiết kiệm được thời gian ngủ."
Đường Tăng theo sát sau lưng cậu: "Bây giờ nửa đêm trời tối ngươi lên đường, ta thực sự không an tâm, nếu không để Ngộ Không tiễn ngươi một đoạn."
Lục Trầm xoay người, nhìn vào đôi mắt hắn kiên định lắc đầu: "Đường Đường, ngươi phải tin tưởng ta, ta cũng là yêu quái, còn cùng ngài Đại Thánh tu luyện qua mấy ngày, dù sao nơi này cách nhà ta cũng không quá xa, tự ta có thể đi được."
Đường Tăng lại hỏi: "Lâu như vậy còn chưa hỏi qua nhà ngươi ở nơi nào nữa?"
"A? Cái này, chính là ở trên đỉnh một ngọn núi, ai nha, chỉ là một cái sơn động tùy tiện dùng để ngủ thôi." Lục Trầm dừng một chút, dịch khỏi tầm mắt của hắn, qua loa chỉ một phương hướng, cũng không để ý Đường Tăng có thấy hay không lập tức buông cánh tay xuống.
Nào dám nói mình ở trên Bạch Cốt, đến lúc bọn họ đi ngang qua đó chẳng khác nào bị lộ.
Đường Tăng nhìn về hướng tây: "Vừa vặn ở trên đường thỉnh kinh của chúng ta, vậy cùng nhau đi đi."
"..." Mình đúng là không thích hợp để nói láo, tiện tay chỉ một cái liền lòi ra sự thật, Lục Trầm khoát tay lia lịa: "Không phải không phải."
Đường Tăng nghi ngờ nhìn cậu.
Lục Trầm vội vàng giải thích: "Không phải ở phía tây, ta nhớ sai rồi, là ở phía đông, hướng đông, vừa lúc ngược lại, không thuận đường, không thuận đường, mình ta đi là được rồi."
Nhìn dáng vẻ cự tuyệt cùng lời lẽ nghiêm khắc của cậu, Đường Tăng hoài nghi, nhưng cũng không có cưỡng ép hỏi, không khỏi giữ lại mấy câu, hắn thật sự không nỡ, cũng thật sự lo lắng.
Lục Trầm bất lực đẩy vai hắn, đè hắn ngồi lại bên cạnh bàn: "Ngươi đừng quá lo lắng, ta không phải là người phàm, ta muốn bay đến đó, liền bay, một hồi sẽ đến."
Mấy trăm năm nay cậu tu luyện phi hành tuy không tiến bộ gì nhiều, ít nhất cũng có thể bay thẳng lộ tuyến cộng thêm xác định được vị trí, rất là đáng để khoe khoang nha.
Đường Tăng không hiểu lắm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của cậu, cũng biết không ngăn được, đành phải trơ mắt nhìn người ấy cứ như vậy biến mất ở trước mặt mình.
Cửa phòng mở ra, đứng ở cửa là Tôn Ngộ Không đang nghiêng người ôm ngực cùng Trư Bát Giới một lòng suy nghĩ muốn đuổi theo, thậm chí tư thế cất cánh cũng đã sẵn sàng nhưng lại bị người bên cạnh chế trụ không nhúc nhích được.
Trư Bát Giới không tránh thoát, hung ác trợn mắt nhìn Tôn Ngộ Không, gấp gáp hướng Đường Tăng hỏi: "Sư phụ, ngươi sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy, tiểu yêu kia  pháp thuật yếu kém, không chừng chưa kịp bay trở về đã bị những yêu quái khác ăn mất."
Tầm mắt Đường Tăng lướt nhẹ trên người Tôn Ngộ Không một vòng: "Không vấn đề gì, tiểu Trầm có nói qua, hắn năm đó cũng là từng bước từng bước từ nhà mình đi tới Ngũ Chỉ Sơn."
Dừng một chút hắn lại chậm rãi nói: "Nghe nói là lúc đi tìm Ngũ Chỉ Sơn, pháp thuật không tinh luyện, nên bay không nổi, đi nhầm đường không ít lần, hiện tại dù sao cũng đã biết bay rồi."
Trư Bát Giới trợn trắng mắt, dè đặt liếc trộm Tôn Ngộ Không, bỉu môi than phiền: "Làm sao có thể giống, năm trăm năm trước Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, yêu quái khắp nơi rối rít tị nạn, tất cả đều như con rùa đen rúc đầu không dám xuất hiện, sợ bị bắt để răn đe cảnh cáo, bây giờ Hầu Tử Đại Vương cũng được thả ra, tất cả yêu quái cũng bắt đầu hoành hành bá đạo, thế đạo rất loạn, ngươi như vậy... ." Trư Bát Giới hận không thể leo lên đám mây để đuổi theo, nhưng bởi vì sợ người bên cạnh nên không dám lộn xộn, nghiến răng đầy oán hận.
Đường Tăng thờ ơ xoay người lại: "Phải vậy không."
Hắn liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhỏ giọng ngáp một cái: "Ngày cũng đã trễ thế này rồi, các ngươi tại sao còn ở đây, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai không phải còn phải lên đường sao."
Trư Bát Giới há mồm, muốn nói lại thôi, chân không tự chủ tiến về phía trước hai bước.
Nhìn về phía Đường Tăng sắc mặt hờ hững, lại nhìn về phía Diêm vương mặt lạnh bên cạnh, không dám tùy tiện lên tiếng, xoay người trở về phòng, chẳng qua là trề môi trong miệng lầm bầm: "Đáng tiếc, lớn lên đẹp như vậy, nếu thật bị ăn mất còn không bằng chịu gả cho ta làm vợ."
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Tôn Ngộ Không lơ lửng trong bầu trời đêm, hư vô mờ mịt: "Sư phụ."
Đường Tăng không quay lại, đối mặt với cái giường, nhưng lời nói ra lại hướng về Tôn Ngộ Không: "Ngộ Không, ngươi có biết bây giờ ngươi đang nghĩ gì không."
Tôn Ngộ Không dừng lại, giọng nói tỏ ra kiên định khác thường: "Ta biết, thưa sư phụ."
Đường Tăng sâu kín thở dài một hơi: "Vậy ngươi có biết hắn đang nghĩ gì không."
Yên lặng hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói: "Ta không biết, hắn... Cái gì cũng không biết."
Đường Tăng dừng lại, giọng nói mang theo ý cười: "Linh trí đã mở, chẳng qua là không có người dạy bảo thôi, ngươi có nguyện dạy bảo?"
Tôn Ngộ Không ngừng một lát, bật thốt lên: "Sư phụ."
Đường Tăng cười cười: "Ngươi có biết tại sao phải trợ giúp vi sư thỉnh kinh không?"
Nghĩ đến tiểu yêu ngu ngốc kia cau mày nghiêm túc trấn an chính mình nói, Tôn Ngộ Không nhăn nhăn mi tâm, trả lời: "Kềm chế?"
"Coi như có chút tỉnh ngộ, chẳng qua ngươi có biết để kềm chế tốt nhất không phải dựa vào quyền lực, không phải trách nhiệm, cái gì cũng không phải, đối với ngươi mà nói, ràng buộc tốt nhất chính là thân tình." Đường Tăng hiếm khi nói thẳng như vậy, bất quá cũng là vì cả hai đều là người mà hắn quan tâm thôi.
Thạch hầu là do thiên địa thai nghén mà ra, vô tình vô ái, không biết sợ hãi, năm trăm năm trước đại náo thiên cung đã gây án một lần, nhưng nếu như hắn có người để nhớ mong, có người mà hắn không muốn thương tổn, ngược lại muốn dùng cả cuộc đời để bảo vệ thì sao?
Cái đứa nhỏ ngu ngốc, tiểu ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, cần phải có người yêu thương.    
Mà Ngộ Không —— hắn cũng nên có cơ hội để trưởng thành. 
Đường Tăng nhấp mím môi: "Đi đi."
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lần trước mình hỏi Bồ tát về tiểu yêu đó.
Bồ tát đều nói hữu duyên, là cái duyên này sao.
Tiểu yêu này, rốt cuộc là ai, đến tìm mình có mục đích gì.
Chẳng qua là ——
Hiện giờ hắn vẫn chưa thông, tiểu yêu cũng không chịu nói, vậy hắn trước mắt cũng chỉ có thể hoàn thành tốt đại nghiệp thỉnh kinh, thuận tiện chờ tiểu yêu nói rõ sự thật.
Soạt một tiếng, Trư Bát Giới đối với chuyện cả hai người bọn họ đang nói nghe không hiểu bỗng nhiên quay đầu lại: "Sư phụ, Bát Hầu không thấy đâu nữa!"
Gương mặt Đường Tăng mới vừa còn nghiêm túc nhanh chóng sụp xuống hai ba phần: "Bát Giới, hắn là sư huynh của ngươi."
Trư Bát Giới liếc mắt, ngồi bên cạnh bàn nghịch ly: "Tên Bát Hầu đó, cướp vợ ta."
Đường Tăng: "..."
Kỹ thuật của Lục Trầm không tốt, không dám bay quá nhanh, thấp thỏm đạp mây thỉnh thoảng còn tự ngược mà nhìn xuống đất.
Sắc trời đã sớm tối mờ, cái gì cũng không thấy rõ, ưu tư vì sợ độ cao cũng giảm bớt được hai ba phần. Nhưng cảm giác chân không chạm đất vẫn khiến cậu hai chân mềm nhũn.
Lục Trầm đứng lảo đảo lắc lư, rất sợ vô tình trợt chân rơi xuống dưới. Cậu từ từ ngồi chồm xổm xuống, khép hờ đôi mắt tay run rẩy lần mò bên trên đám mây, cảm giác chạm được vào vật thật cuối cùng cũng khiến cậu cảm thấy có một chút thực.
Kết quả hai đùi thực sự không còn run rẫy nữa, cậu dứt khoát trực tiếp ngồi xỗm trên đám mây, ngay cả động một cái cũng không dám, híp mắt phân rõ hướng bay là về phía tây. 
Tôn Ngộ Không ở phía sau bấm quyết khống chế dòng khí va chạm khiến cho đám mây của cậu quay cuồng, vốn không muốn giúp, hù dọa cậu một chút coi như dạy dỗ.
Chẳng qua là ——
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay trong nháy mắt vì hoảng sợ mà mất hết huyết sắc, Tôn Ngộ Không cau mày, hay là giúp hắn ổn định lại đám mây.
Lục Trầm chỉ cảm thấy dòng khí quất vào mặt gây đau, nhưng cũng không dám phân tâm, thậm chí ngay cả duỗi tay cũng không dám làm, chỉ có thể chảy nước mắt trong lòng than phiền.
Bay lúc nửa đêm, cậu hỗn loạn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lục Trầm nghiêng đầu, đôi mắt từ từ nhắm lại bỗng chốc nhanh chóng mở ra.
Trời ạ, ở giữa không trung mà còn dám ngủ? Lục Trầm mãnh liệt muốn tỉnh táo lại, vội vàng nhéo vào chân mình một cái, lúc này nếu mình ngủ mà có thể thật sự trở về quê nhà.
Chỉ tiếc ——
Tôn Ngộ Không mắt thấy đóa mây trước mặt dưới sự giúp đở của mình cũng không khống chế được, trực tiếp xông lên, cúi đầu thấp xuống lầm bầm, vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy cái tên tiểu yêu đó đầu lung lay hai cái rồi té thẳng xuống.
Tôn Ngộ Không: "... ." Vung tay lên đem Cân Đẩu Vân nhanh chóng ngăn người lại, trong ngực nhiều thêm một cơ thể ấm áp quen thuộc.
Liếc mắt nhìn đám mây tuy rằng lung lay muốn rớt nhưng quả thật vẫn đáp ứng mệnh lệnh, sau khi củng cố pháp thuật ra lệnh cho đám mây đem mình cùng người trong ngực chậm rãi tiến về hướng mục tiêu.
Cân Đẩu Vân: "..." Ta đã không còn là đám mây của riêng ngài Đại Thánh nữa rồi sao? Ta đây là... Thất, thất sủng sao?
Bạch Cốt Sơn, không phải là ngọn núi kinh khủng trong truyền thuyết tạo thành do xương trắng chồng chất sao.
Cũng bởi vì có Bạch Cốt Tinh ở đây tu luyện, nên tiểu yêu phía dưới núi mới qua loa đặt cái tên như vậy thôi.
Tôn Ngộ Không cũng không biết cụ thể động phủ của cậu là cái nào, thấy thời gian còn sớm, trực tiếp ôm người từng bước từng bước lục soát hết.
Cuối cùng sau khi kiểm qua vô số sơn động, phát hiện một cái cũng coi là sạch sẻ ngăn nắp, hiển nhiên là vẫn luôn có người quét dọn sơn động, trầm ngâm một hồi vẫn là nhấc chân đi vào.
Đem người đặt trên chiếc giường nhỏ đắp chăn lại, tầm mắt vờn quanh một vòng, mặt lạnh: "Đi ra đây."
Trong góc một tiểu yêu run run dùng cả tay chân bò ra ngoài: "Đại tiên tha mạng đại tiên tha mạng."
Tôn Ngộ Không nhìn cũng không thèm nhìn: "Ngươi là ai?"
Tiểu yêu liếc mắt nhìn người trên giường, lo âu áp chế sợ hãi, kinh hô: "Ngươi biết động chủ của chúng ta sao?"
Tôn Ngộ Không liếc mắt nhìn hắn: "Hắn là động chủ của các ngươi?"
Tiểu yêu tinh không chịu nổi cái nhìn của hắn, lập tức xụi lơ trên đất, giọng nói run rẩy: "Tha mạng a tha mạng a, chúng ta mặc dù là yêu quái, nhưng chưa từng hại người, pháp thuật của chúng ta cũng không cao, ngươi ăn chúng ta cũng vô dụng, van cầu đại tiên, bỏ qua cho chúng ta đi."
"Chúng ta?" Đầu ngón tay Tôn Ngộ Không lướt qua gò má của người trên giường, dừng lại trên chiếc cằm nhọn, hừ lạnh, "Động chủ đối với các ngươi rất tốt?"
Tôn Ngộ Không thu liễm khí thế, tiểu yêu thở không còn trở ngại, nhưng da lại giống như bị kim băng nhọn đâm lít nhít vậy, toàn thân đau đớn tê dại.
Hắn mềm nhũn tại chỗ tựa vào trên vách sơn động, gần như không khống chế được hiện ra nguyên hình.
Nuốt nước miếng một cái, tiểu yêu dè đặt nhìn Tôn Ngộ Không, không dám nói bậy, đành phải đem sự tình đầu đuôi nhất ngũ nhất thập nói ra.
"Đại tiên, động chủ của chúng ta mặc dù là yêu quái, nhưng tuyệt đối là một yêu quái tốt, hơn nữa động chủ một năm bốn mùa đều ngủ, tuyệt đối không có hại người. Đại tiên, van cầu ngươi tha cho chúng ta đi." Tiểu yêu này nguyên lai là một tiểu măng tre dưới núi được linh khí tưới vào sau đó mở linh trí, nhưng bởi vì không thể biến hình thiếu chút nữa bị thôn dân lên núi hái thuốc mang về nấu canh, được Lục Trầm đánh bậy đánh bạ cứu giúp sau đó vẫn luôn ở đây giúp cậu quét dọn vệ sinh.
Tôn Ngộ Không lạnh như băng hỏi: "Nơi này còn có những ai?"
Tiểu yêu lắc đầu liên tục: "Không còn người nào, chỉ có ta ở lại thu dọn động phủ."
Còn chưa chờ Tôn Ngộ Không nói tiếp, tiểu yêu cũng nhìn ra hắn sẽ không hại mình, cổ vũ mang dũng khí ra hỏi: "Đại tiên, xin hỏi động chủ hắn làm sao vậy?"
Tôn Ngộ Không không trả lời, tiểu yêu nơm nớp lo sợ còn nói: "Động chủ của chúng ta hơn năm trăm năm trước nói là phải đi Hoa Quả Sơn tìm Tề Thiên Đại Thánh, chẳng lẽ vì đường xá xa xôi, đã xảy ra biến cố gì, động chủ hắn không sao chứ... ." Vừa nói tiểu yêu vừa đau buồn bi thương, nước mắt cũng sắp rớt xuống.
Động chủ không còn, hắn cũng không biết sau này mình nên làm gì, ngay cả tia hi vọng cũng biến mất.
Tôn Ngộ Không lông mày nhếch lên: "Hắn có nói đi Hoa Quả Sơn làm gì không?"
Tiểu yêu vừa lau nước mắt vừa nói: "Ta cũng không biết, đi một cái liền hơn ba trăm năm, lần đó động chủ sau khi ngủ một giấc dài, tỉnh lại liền nói hắn phải đi gặp người mà hắn sùng bái nhất, sau đó dặn dò ta trông nhà, ta nói bên ngoài phức tạp, không muốn để hắn đi, nhưng hắn không nghe, lần này tốt rồi, đã xảy ra chuyện... . ."
Tôn Ngộ Không không chịu nổi việc hắn khóc sướt mướt, nói: "Ta thấy pháp thuật ngươi không cao, có phải biến hình dù chỉ một ngày cũng không duy trì được lâu."    
Tiêu măng tre khóc rồi khịt mũi một cái, hơi xấu hổ hé miệng: "Ta... ."
Tôn Ngộ Không đưa một cái bình sứ rơi đến trước mặt tiểu măng tre: "Động chủ các ngươi không có gì, chỉ là đang ngủ mà thôi, ta trước tiên sẽ đem nơi này niêm phong lại, tạm thời chưa cần tới ngươi, ngươi xuống núi tu luyện đi."
Tiểu măng tre nhìn Tôn Ngộ Không, không muốn đi: "Động chủ hắn... ."
Tôn Ngộ Không liếc mắt trừng tới, thấy hắn cả người căng thẳng, đột nhiên ngã quỵ trên đất không đứng nổi.
Tôn Ngộ Không: "Đi mau."
Vừa dứt lời, tiểu măng tre cảm thấy mình giống như bị cái gì kéo, lúc bò dậy thất tha thất thểu lại thấy mình trở về rừng trúc nơi lúc đầu sinh trưởng, trong tay còn cầm bình sứ nhỏ.
Tiểu măng tre hốt hoảng chạy lên trên núi, nhưng phát hiện mình không thể nào thoát ra khỏi cái rừng trúc này, trong đầu mờ mịt thoáng qua một câu nói.
"Tu luyện tốt tự nhiên có thể thoát ra."
Tiêu măng tre lau sạch nước mắt trên mặt, liếc mắt nhìn bình sứ nhỏ trong tay, nhìn thêm chút nữa phương hướng bạch quang lóe lên mang mình đến đây, bản năng cảm thấy người này mặt mũi anh tuấn, ánh mắt luôn cố định trên người động chủ nhà bọn họ thì đây không phải người xấu, nhưng dáng vẻ cũng không giống người tốt.
Hắn nắm thật chặc bình sứ nhỏ, hạ quyết tâm nhất định phải học tập pháp thuật thật tốt, như vậy mới có thể báo ân bảo vệ của động chủ.
Bàn tay Tôn Ngộ Không vuốt mái tóc người bên dưới, lẩm bẩm tự nói: "Tự làm phiền mình, vì sao bản thân lại phiền nhiễu? Là người nào đã quấy nhiễu?"
Hắn không nhìn cái người nhỏ bé ở trên giường nữa, đứng lên vung tay trực tiếp hạ cấm chế.
"Nếu thỉnh kinh trở về, tâm ý không thay đổi, vẫn cầu bản thân bị vây hãm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.