Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 36: Nữ Nhi Quốc (hạ)



Chương 36:. Nữ Nhi Quốc (hạ)
Edit: April
Lúc ăn cơm tối Lục Trầm chân chân thật thật thấy được sự bất lực của Đường Tăng đối với Quốc vương Nữ Nhi Quốc, gương mặt vốn hồng hào trơn nhuận của hắn giờ đã trở nên xanh xao, quả thật có thể sánh bằng với dĩa cải bó xôi có trên bàn.
Lục Trầm cắn bánh bao, thuận miệng hỏi: "Đường Đường, có được sự chấp thuận của Quốc vương Nữ Nhi Quốc rất khó sao?" Cặp mắt của bốn người toàn bộ đều rơi trên người cậu.
Lục Trầm hơi ngẩn người, ngơ ngác nhìn nửa cái bánh bao trong tay mình. Cái cậu gặm cũng không phải thịt, có cần phải kinh ngạc nhìn cậu như vậy không?
Đường Tăng lập tức niệm a-di-đà phật: "Bần tăng cũng không biết nàng ta muốn thế nào, chẳng qua nàng ta vẫn một mực bấu lấy chúng ta không chịu thông quan văn điệp."
Lục Trầm bị sặc khiến miếng thức ăn kẹt trong cổ họng, ho khan đến nước mắt cũng trào ra, có phần xa lạ khi nhìn Đường Tăng: "Đường Đường, mấy ngày không gặp, không nghĩ tới ngươi... . Suy nghĩ cũng không ít."
Đường Tăng cười híp mắt, nhìn về hướng Tôn Ngộ Không: "Thật ra cũng không phải là mấy ngày không gặp, ngươi lần này ngủ chắc cũng khoảng một hai năm đi."
"Hả?" Lục Trầm giật mình, quay đầu nhìn Tôn Ngộ Không: "Có thật không, lâu như vậy sao?"
Tôn Ngộ Không uống một chén trà: "Một năm lẻ chín tháng."
Lục Trầm tỏ vẻ thâm trầm gật đầu: "Ừ, tạm được, theo ghi chép của ta thì lần ngủ ngon nhất cũng mất mấy trăm năm." Cũng như lần trước lúc đi tìm ngài Đại Thánh, tỉnh lại liền bị thời gian mình ngủ dọa cho giật mình, còn tưởng rằng đã ngủ lố mất làm lỡ việc đi thỉnh kinh.
Tôn Ngộ Không ánh mắt dao động, không lên tiếng.
Sa Ngộ Tịnh trái lại rất tò mò nên hỏi: "Vậy ngươi đây, là bị bệnh sao, không có biện pháp trị tận gốc hả?"
Bị hỏi nhiều rồi, nên Lục Trầm đã sớm quen, dùng phương pháp đơn giản trực tiếp nhất giải thích: "Ừ, là chứng ngủ rũ, bây giờ còn chưa tìm được phương pháp chữa trị, bất quá chỉ là ngủ tương đối nhiều mà thôi, không có gì đáng ngại."
Sa Ngộ Tịnh ngẩng đầu suy nghĩ thật lâu, còn nói: "Làm sao biết không có gì đáng ngại, rất cản trở là khác, sinh hoạt hàng ngày của ngươi phải làm thế nào, nếu đang làm chuyện gì đó đột nhiên ngủ mất thì phải làm sao?"
Lục Trầm mím môi: "Cái loại băn khoăn này ta cũng nghĩ qua rồi, bất quá ta thấy như vậy cũng không hề gì, phỏng đoán sau này cũng sẽ không làm đại sự, nên sẽ không trì hoãn."
Sa Ngộ Tịnh còn muốn nói thêm, bị Trư Bát Giới lườm trả lại.   
Trư Bát Giới thở khò khè nghiến răng bới cơm, một cái móng heo chậm chạp đưa thẳng đến trước mặt Sa Tăng còn đang mơ hồ không rõ, nói: "Quan hệ gì đến ngươi, ta còn muốn ăn, cho ta thêm một chén cơm."
Sa Ngộ Tịnh cười hắc hắc, vội vàng nhận lấy chén, lập tức liền quên mất vừa rồi mình định hỏi cái gì.
Trư Bát Giới lạnh nhạt nhìn Lục Trầm, liếm liếm đôi môi hiện lên thủy quang muốn mở miệng nói chuyện, bị Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn trở về, trên mặt đầy vẻ bực bội.
Lục Trầm mím môi cười, ở khoảng cách gần như vậy xem sư huynh đệ bọn họ cãi nhau ầm ỉ, so với trong sách, thậm chí là trên ti vi càng thú vị hơn nhiều.
Đường Tăng chỉ híp mắt mỉm cười: "Không sao hết, cho dù có đại sự gì thì Ngộ Không cũng sẽ giải quyết."
"Đúng đó, ngài Đại Thánh lợi hại như vậy, chỉ cần ta luôn ở bên cạnh hắn thì sẽ không có gì." Lục Trầm không phản đối nhìn Tôn Ngộ Không, khóe mắt chân mày đều hiện lên sự an tâm, cho dù đối diện với ánh mắt ghét bỏ của ngài Đại Thánh cũng không sợ, vẫn như cũ cười một cách ngốc nghếch.
Đừng thấy trên khuôn mặt ngài Đại Thánh lúc nào cũng vô cảm, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn mình một miếng, nhưng trong lòng hắn tuyệt đối không có ghét mình, nếu xảy ra chuyện gì ngài Đại Thánh nhất định sẽ không bao giờ bỏ mặc mình.
Bên này cơm còn chưa ăn xong, bên kia Quốc vương lại tới, không chỉ đột kích mà còn đích thân ra trận.
Nghe được thông báo, Lục Trầm hốt hoảng để chén đũa trong tay xuống, nhanh chóng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, thiếu chút nữa nghẹt thở, bị Tôn Ngộ Không lạnh lùng liếc một cái ngay lập tức liền thuận lợi nuốt xuống, ngượng ngùng cười một tiếng lập tức học dáng vẻ của Đường Tăng vụng về hành lễ.
Tầm mắt Quốc vương rơi trên Lục Trầm đang bị tầng tầng lớp lớp ngăn cách ở phía sau, giọng nói mềm mại ôn nhu: "Thánh tăng ca ca, vị này chính là đồ đệ thứ tư của ngươi ư?"
Người xuất gia không nói dối, Đường Tăng cau mày, hiển nhiên không muốn giao hảo cùng Quốc vương, càng không muốn giới thiệu Lục Trầm cho nàng ta: "Không phải, vị này là bằng hữu của chúng ta, bởi vì cùng phật pháp hữu duyên, do đó cùng nhau lên đường, đoạn thời gian trước vì hắn có việc nên đành lưu lại tại nơi khác."
Lục Trầm nghe được mình đang bị nghị luận, cũng không có đứng ra giới thiệu bản thân, chỉ biết né tránh sau lưng ngài Đại Thánh, đem bản thân hoàn toàn giấu đi.
Cậu vốn là một trạch nam chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, đột nhiên được tham dự chiến trận lớn như vậy, trong lòng vẫn có chút hoang mang, nhất là sau lưng Quốc vương còn thêm yêu nữ Tỳ Bà Tinh.
Cùng là yêu quái, tu vi của mình lại không cao bằng người ta, chỉ cần vô ý một chút sẽ bị bắt ăn thịt.
Cậu cũng không muốn tạo ra rắc rối.
Huống chi Quốc vương Nữ Nhi Quốc  —— Lục Trầm đau lòng nhìn nàng ta.
Nàng ta đã không còn là Quốc vương trong tưởng tượng của mình, lại còn có nhu cầu đặc biệt, thuộc về thành phần nguy hiểm cấp cao, nhất định phải cách xa cách xa cách xa.
Quả nhiên, giọng nói Quốc vương mang theo ngạc nhiên mừng rỡ: "Thánh tăng ca ca, như vậy theo lời người nói thì hắn không phải là phật tử của phật môn." Lời trong lời ngoài ý đồ không thể rõ ràng hơn nữa.
"! ! ! ! ! !"
Lục Trầm gắt gao nắm lấy y phục Tôn Ngộ Không, nơm nớp lo sợ. Cậu không muốn bị bắt đi sinh em bé đâu! Cậu còn nhỏ!
Con ngươi Tôn Ngộ Không toàn bộ đều tối đen, trên người nhiều lần toả ra sát khí.
Lục Trầm không biết bây giờ là cái tình huống gì, chỉ cảm thấy trên người giống như bị kim đâm đau lít nhít, trong miệng không kiềm được rít lên một tiếng nắm thật chặc ống tay áo của Tôn Ngộ Không, còn tưởng rằng nữ yêu kia đang giở tiểu xảo, ánh mắt tràn đầy cảnh giác cả người  căng thẳng, cứ như sắp tiến vào một trận chiến.
Giọng nói Đường Tăng nhẹ nhàng, nhưng đặc biệt phản bác: "Bệ hạ, thứ cho khó tòng mệnh."
Biểu tình Quốc vương khẽ biến, hít một hơi đang chuẩn bị nói chuyện thì bị Tỳ Bà Tinh bên cạnh kéo tay áo, ngăn lại, đôi mỗi lần nữa nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Thánh tăng ca ca, về việc thông quan văn điệp ta đã giúp ngươi đóng dấu rồi, nhưng... ." Nàng muốn nói lại thôi, hàm răng cắn nhẹ vào môi, ánh mắt như gần như xa nhìn Đường Tăng.
Năm người bên này nếu không cúi đầu thì chính là nhìn sang một bên khác, hoàn toàn không có ai chú ý đến ánh mắt đang dè dặt câu dẫn của nàng.
Ngược lại Tôn Ngộ Không bởi vì giọng nói của nàng ta bỗng nhiên trở nên õng ẹo nên khí thế càng thêm mãnh liệt, những người đang có mặt hầu như không đứng vững nổi, da gà nổi khắp cả người, khủng hoảng vô tận cùng bóng tối bao trùm toàn bộ trái tim họ.
Đây chính là sức mạnh áp đảo của cường giả, sức mạnh này có thể ngay lập tức đè bẹp bọn họ.
Những người có mặt còn lại đã không còn cảm thấy hoảng sợ, bản năng sợ hãi của bọn họ đã hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng.
Lục Trầm không muốn làm mọi người chú ý, nhưng tu vi của cậu quá là thấp, trên người thật sự rất đau, cậu lặng lẽ dời hai bước, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tôn Ngộ Không, giảm thấp xuống giọng nói: "Ngài Đại Thánh, Tỳ Bà Tinh đó có phải còn hậu chiêu gì không, ta cảm thấy mình dường như đã trúng yêu thuật của nàng ta, trên người rất khó chịu."
Trong thanh âm của cậu mang theo sự nức nở, dẫu sao bị một cây kim đâm trúng cũng rất là đau, càng không cần nói đến khi lỗ chân lông trên cả người đều được thăm hỏi.
Tôn Ngộ Không lạnh lùng nhìn lướt qua đội ngũ danh dự của Quốc vương, cúi đầu kéo tay Lục Trầm. Lục Trầm cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng chân vẫn có chút nhũn, nhìn mọi người, không thấy ai đang nhìn mình, lén lút mềm nhũn tựa vào trên cánh tay rắn chắc của ngài Đại Thánh.
Thở ra một hơi, lần này thoải mái hơn.
Cũng không biết Đường Tăng nói cái gì, song phương tựa hồ huyên náo không vui. Lục Trầm chỉ thấy Quốc vương phất tay áo dường như hoàn toàn rũ bỏ hình tượng, thời điểm muốn chửi ầm lên thì bị Tỳ Bà Tinh ngăn lại, cuối cùng hai người nhìn nhau, cũng không biết đã trao đổi cái gì liền rời đi trước.
Năm người lần nữa lại trở về bàn ngồi, đối mặt với yến tiệc thịnh soạn, trừ Trư Bát Giới thì không còn ai cầm đũa.
Lục Trầm nuốt nước miếng, tầm mắt từ trong bàn ăn đầy đủ sắc hương vị dịch chuyển ra: "Đường Đường, có phải rất khó có được sự chấp thuận?"
Đường Tăng xoa xoa huyệt thái dương: "Chưa thông quan văn điệp chúng ta tạm thời không thể rời đi."
Lục Trầm suy ngẫm lại: "Vừa rồi không phải nàng ta nói đã đóng dấu rồi mà, chỉ cần chúng ta trộm được không phải là tốt sao?"
Nghĩ đến Đường Tăng là phật tử phật môn, ăn trộm ăn cắp đã phạm vào giới luật, Lục Trầm vội vàng bổ sung: "Chúng ta cũng không phải trộm, chẳng qua chỉ lấy lại đồ của mình." Cậu nhìn Đường Tăng, thấy đối phương không có tức giận, giải thích, "Lúc nào cũng bị nàng ta dùng biện pháp như vậy nhốt cũng không được."
Trong sách Quốc vương dầu gì cũng thích Đường Tăng, vì Đường Tăng mà lo nghĩ, nhưng Quốc vương bây giờ —— chắc chỉ muốn mấy đứa bé trai thôi.
Trừ việc trộm, thì thật sự không còn biện pháp nào khác để rời đi.
Đường Tăng còn chưa lên tiếng, Trư Bát Giới trước chuyện không liên quan mấy đến mình đã mở miệng: "Ta cũng không muốn giúp các nàng để rồi chuốc lấy phiền phức, một đống mùi hương xông vào khiến mũi thật khó chịu."
Dáng dấp cũng khó nhìn.
Sa Ngộ Tịnh đần độn gật đầu hùa theo: "Phải đó phải đó."
Trư Bát Giới ghét bỏ nhìn hắn: "Hứ, ngươi muốn đi thì cứ đi đi người ta không có thèm giữ ngươi lại đâu."   
Sa Ngộ Tịnh không tức giận, đối diện với ánh mắt của hắn liền lập tức cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào trong chén của hắn, cười ngu ha ha.
Trư Bát Giới hừ lạnh, gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, quai hàm nhô lên một cục giống như con sóc nhỏ đáng yêu đang gặm hạt thông.
Tôn Ngộ Không nhàn nhạt nói: "Nếu muốn trộm, vậy thì nhanh lên, ta thấy các nàng hẳn là không nhẫn được nữa."
Lại nghĩ tới Quốc vương cư cao lâm hạ [1] cùng với dáng điệu không chết không thôi, Đường Tăng thật không có biện pháp, vẫn xoa huyệt thái dương như cũ khó xử nói: "Các ngươi để cho ta suy nghĩ một chút."
[1] - Cư cao lâm hạ: ở trên chỗ cao nhìn xuống – hình dung ở vào địa thế vô cùng có lợi.
Biết hắn có giới luật phải tuân thủ, như vậy càng khó khăn.
Lục Trầm đứng lên nhảy đến phía sau Đường Tăng, nắm vai hắn, suy nghĩ muốn dùng phương pháp ngốc nghếch để trấn an: "Đường Đường, không sao đâu, ngươi trước cứ từ từ suy tính, dù sao bây giờ còn có ngài Đại Thánh, không sợ, cho ngươi thời gian cân nhắc."
Ngẩng mặt đối diện với Tôn Ngộ Không đang nhướng mày, Lục Trầm cười hắc hắc.
Đường Tăng đưa tay ra, vuốt mái tóc của người đứng bên cạnh hắn, cười có chút miễn cưỡng, mi tâm hơi nhăn, trong lòng tựa hồ vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng.
Lục Trầm cũng không dám nói nhiều, cậu ăn nói vụng về, nói nhiều lỗi nhiều, chỉ có thể giúp Đường Tăng bóp bóp bên này, sờ sờ bên kia, dời đi sự chú ý của hắn.
Đường Tăng cười kéo tay cậu, đem cậu kéo đến trước mặt, không để cậu ở phía sau tiếp tục làm loạn cản trở: "Được rồi, ta không sao."
Lục Trầm bưng mặt ngồi đối diện hắn, lo lắng: "Có thật không?"   
Đường Tăng thuận thế nắm được hai miếng thịt nhô ra từ quai hàm của cậu, nhẹ nhàng kéo kéo: "Có thể có chuyện gì được?"
Lục Trầm mỉm cười, nhìn thấy nụ cười ảm đạm trên khuôn mặt hắn cuối cùng vẫn là không thể kháng cự, mơ hồ không rõ nói: "Đường Đường, không cần phải như lan [2], trong bốn yêu cầu được đưa ra, cả bốn yêu cầu của các nàng đều rất quá đáng."
[2] - Lan: Thuộc tứ hoa quân tử của Trung Quốc, bao gồm: mai, lan, cúc, trúc. Ở đây ám chỉ không cần phải làm quân tử.
Một đời thánh tăng, làm sao cho các nàng mượn sinh con được.
Thánh tăng bộ không cần mặt mũi sao.
Mặt mày Đường Tăng đầy vẻ ưu sầu.
Lục Trầm nhìn thấy mà không bỏ được, cười ngỏn ngoẻn lắc cánh tay Đường Tăng, nhìn khắp bốn phía, lén lút xít lại gần: "Đường Đường..." Lời an ủi còn chưa ra khỏi miệng, phía sau cổ áo sau liền bị người ta nắm lấy.
Lục Trầm quay đầu, đối diện với khuôn mặt không biểu cảm của Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh? !"
Tôn Ngộ Không: "Mới vừa rồi không phải nói buồn ngủ sao, ngủ đi."
"?" Lục Trầm nhìn Đường Tăng ở trước mặt muốn đi tới, nhưng người lại bị kéo đi xa khỏi hai bước xa, vội vội vàng vàng muốn bắt lấy tay Đường Tăng, "Chờ một chút, ngài Đại Thánh, ta còn có việc muốn nói với Đường Đường."
Tôn Ngộ Không dừng lại, Lục Trầm thiếu chút nữa bởi vì quán tính mà đụng phải ngực hắn, khó khăn lắm mới dừng bước hoảng sợ xoa xoa cái mũi của mình.
Thiếu chút nữa lại phải gặp tai ương, cậu mờ mịt ngẩng mặt, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Tôn Ngộ Không, theo thói quen ngốc nghếch cười một tiếng: "Ngài Đại Thánh."
Tôn Ngộ Không: "Ngươi có biện pháp gì không?"
Lục Trầm sững sốt, quay lại phản ứng với những gì hắn đang nói gì, khổ não lắc đầu: "Còn chưa có, ta không nghĩ ra..."
"Thế thì còn cái gì để nói, đi thôi." Tôn Ngộ Không lôi cổ áo của cậu bước nhanh ra ngoài.
Lục Trầm có lời còn chưa kịp nói, đành phải quay về phía Đường Tăng còn đang híp mắt cười với mình mở miệng xin lỗi, la lớn: "Đường Đường, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, nói không chừng sau khi ngủ dậy một giấc thì vấn đề đã được giải quyết viên mãn, Quốc vương Nữ Nhi Quốc nhìn không giống như là người tranh cãi vô lý đâu, nói không chừng sẽ nghĩ thông suốt rồi cho chúng ta đi đấy."
Tôn Ngộ Không hừ lạnh: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"
Vừa quay đầu liền có nguyên một chậu nước lạnh tạt bào người, vẻ mặt Lục Trầm suy sụp, ai oán: "Ngài Đại Thánh."
Tôn Ngộ Không không lên tiếng, lạnh lùng nhìn cậu, buông cổ áo của cậu rồi tự mình đi về phía trước.
"Nè, đợi ta với." Lục Trầm tùy tiện sửa sang lại cổ áo của mình một chút, tranh thủ quay đầu vẫy vẫy tay với Đường Tăng, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ.
Nhìn Đường Tăng phốc xuy một tiếng, là nụ cười phát ra từ tận trong thâm tâm lúc này cậu mới yên lòng xoay người lại, theo thật sát sau lưng Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, ngươi đi chậm một chút, chân ngươi dài như vậy, làm sao ta đuổi kịp chứ?"
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn là không muốn cập nhật thêm, kết quả các bảo bối trước cửa nhiệt tình quá, các ngươi đúng là tiểu yêu tinh mà? Cho nên khen ta một cái đi, ta cần một cái ôm yêu ~
Tuổi tác của Lục Trầm —— không quá hai mươi (tiểu học, trung học cơ sở được mời giáo viên dạy kèm tại nhà, lên cao trung thì học trường chính quy, bởi vì chứng ngủ rũ nên trường học chỉ cách nhà một con đường, lên đại học thì xuyên không). Ở cái tuổi này ~ phía sau dùng được rồi.
Lục Trầm chỉ ở một mình, dường như không trao đổi với người bên ngoài , cùng cha mẹ càng trao đổi ít hơn, nhưng mà cha mẹ vẫn rất yêu cậu, rất cưng chìu cậu.
Kim Cô Bổng —— là ngài Đại Thánh kêu nó tự cử động, nếu không Lục Trầm làm sao mà cầm lên nổi ~
Cho nên Kim Cô Bổng: QWQ , con tim này mệt mỏi đến muốn khóc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.