Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 52: Phiên ngoại 02



Chương 52: Phiên ngoại 02
Edit: April
"Đinh đong, đinh đong." Chuông cửa vang liên tục, Đường Tăng đang ở phòng sách cũng nghe thấy.
Hắn đi ra liền nhìn thấy Trư Bát Giới đang xiêu vẹo ngồi trên sô pha say sưa thích thú xem TV, còn Sa Ngộ Tịnh thì an tĩnh ngồi một bên giúp y bóc quả lựu, các hạt hồng ngọc trong suốt óng ánh được đưa vào trong miệng của Trư Bát Giới, nhai được hai cái liền phun ra.
Đường Tăng bất đắc dĩ: "Tiểu Trầm đâu, sao không có ai ra mở cửa?"
Sa Ngộ Tịnh lập tức đứng dậy, thoáng cung thuận nói: "Nhị sư huynh nói gấp như vậy có thể là tiếp thị."
Trong miệng Trư Bát Giới nước chảy giàn giụa, phun ra một đống hạt quả lựu: "Tiểu Trầm ở trong nhà vệ sinh."
Lúc này chuông cửa đã ngừng, kế tiếp là âm thanh tông cửa không hề được báo trước. Vài người bỗng dưng ngồi thẳng dậy, đôi mắt trợn tròn trông về phía cửa. 
Đây chính là nhà của Tôn Đại Thánh, ai dám hung hãn như vậy.
Sa Ngộ Tịnh kéo lại Đường Tăng đang chuẩn bị ra trận, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, để con."
Quả lựu còn chưa kịp ăn trong tay Trư Bát Giới đã bị bóp nát chảy ra nước, chỉ chờ người tới lộ diện liền đánh hắn trở tay không kịp.
"Đại sư huynh, sao giờ này huynh đã về rồi?" Sa Ngộ Tịnh đầu óc mơ hồ nhìn khuôn mặt nôn nóng của Tôn Ngộ Không ở trước mặt, người hận không thể trực tiếp phá nát cánh cửa.
Tôn Ngộ Không hiển nhiên cũng sửng sốt hết nửa giây: "Mấy người sao tới được đây?"
Đường Tăng bước đến: "Không có việc gì làm nên mang theo bọn họ tới chơi, Tiểu Trầm nói ngươi còn đang làm việc, sao bây giờ đã trở về rồi."
Tôn Ngộ Không từ khi bước vào cửa sắc mặt liền vô cùng tệ, vừa nhìn thấy bọn họ liền sững ra trong giây lát, rồi sắc mặt lại kịch biến khi nghe thấy tên Lục Trầm, tiến lên bắt lấy tay Đường Tăng: "Tiểu Trầm đâu?"
Đường Tăng mờ mịt quay đầu nhìn về phía Trư Bát Giới, Trư Bát Giới nhìn thấy Tôn Ngộ Không đã trở lại, liền khôi phục lại bộ dạng lười nhác, nghiêng ngã nằm trên ghế sô pha chỉ lộ ra nửa cái đầu: "Ở trong nhà vệ sinh, Tiểu Trầm không phải nói ngươi đi làm rồi sao, như thế nào lại về sớm như vậy, hay là cảm ứng được chúng ta tới......."
Lục Trầm đấm vào đôi chân có chút tê từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngồi quá lâu, xương cốt đều tê hết.
Ngẩng mặt liền nhìn đến đám người tụ tập ở cửa, đôi mắt trừng lớn: "Chồng, ngài Đại Thánh, anh sao lại về rồi?"
Sắc mặt cậu ửng đỏ, lặng lẽ quan sát những người khác, phát hiện tất cả mọi người đều không chú ý đến cậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Ngộ Không nắm chặt tay cậu: "Di động đâu?"
Lục Trầm nghi hoặc, ở trong túi sờ sờ, khó hiểu: "Ở trong phòng, em đi vệ sinh nên không mang."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không bốc lửa: "Trong nhà vệ sinh ngây người hơn một tiếng?" Hắn gọi điện hơn một tiếng đồng hồ không thấy ai bắt máy, tuy nói Lục Trầm đã được một khoảng thời gian dài không tùy tiện lăn ra ngủ, nhưng lòng hắn vẫn không yên, bỏ hết công việc trong tay liền lập tức chạy về.
Lục Trầm gõ đầu một cái, nghiêng đầu ngượng ngùng: "A, em đêm qua có lẽ đã quên sạc điện, sáng nay bọn họ tới làm em bận bịu nên quên mất. Ngài Đại Thánh, anh gọi điện cho em ư? Chi vậy?"
Tôn Ngộ Không hướng về phía Đường Tăng gật đầu tỏ ý xin lỗi, xin phép vắng mặt một lúc.
Lục Trầm ngây ngốc nhìn sự tương tác giữa hai người bọn họ, còn chưa hiểu rõ được đây là tình huống gì đã bị lôi thẳng vào trong phòng, quanh thân còn quanh quẩn nồng nặc cơn giận dữ của Tôn Ngộ Không. 
Bị đè ở trên cửa, Lục Trầm có chút nghĩ không ra, sợ hãi rụt vai: "Anh làm sao vậy? Tức giận?"
Tôn Ngộ Không ôm chặt cậu, cằm gác trên vai cậu, hít sâu một hơi rầu rĩ mở miệng: "Lần sau nhất định phải nhớ luôn mở máy."
Sau khi hắn đi vào thế giới hiện thực thì sản phẩm điện tử đầu tiên mà hắn học cách sử dụng chính là di động, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng liên lạc được với Lục Trầm, mới có thể biết cậu —— có an toàn hay không.
Dù sinh ra trong ưu hoạn (gian nan khổ cực), trưởng thành trong ưu hoạn nhưng ngài Đại Thánh lúc nào cũng sợ hãi.
Trong thế giới nguyên bản, hắn sợ yêu quái làm hại Lục Trầm, trong thế giới hiện tại, theo lý thuyết thì không có yêu quái, hắn hẳn nên yên tâm, nhưng hắn càng sợ hãi.
Nơi này, hắn không thể tự ý sử dụng phép thuật, độ khó để bảo vệ Lục Trầm càng tăng.
Huống chi, nơi này so thế giới nguyên bản càng nguy hiểm hơn, hắn sợ Lục Trầm vô tình ngủ quên, hắn sợ....... Đủ loại chuyện ngoài ý muốn.
Trên cánh tay truyền đến cảm xúc đau nhói, Lục Trầm liệt miệng, miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Chồng ơi, không sao đâu, em chỉ là...... Không cẩn thận...... Em khẳng định lần sau sẽ không có nữa, anh tin em đi."
Tôn Ngộ Không gắt gao ôm lấy người trong lòng, trái tim hắn giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bây giờ mới từ từ bình tĩnh lại. Có trời mới biết lúc hắn gõ cửa không thấy ai trả lời đã muốn đập nát căn nhà này ra.
Lục Trầm nhận thấy cơ thể hắn vẫn căng thẳng như cũ, cố tình nói sang chuyện khác: "Vậy là anh từ công ty về thẳng đây? Sao lại không mang chìa khóa?"
Người Tôn Ngộ Không cứng đờ, hắn vừa ném điện thoại liền lập tức lái xe trở về, chìa khóa vẫn còn trong túi áo tây trang, mà tây trang —— máng sau lưng ghế dựa.
Lục Trầm thiếu chút nữa bật cười, chẳng qua vẫn biết bây giờ ngàn vạn lần không thể cười, nghẹn đến mức quai hàm đều nhức mỏi, cậu cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ngài Đại Thánh, chỉ có thể kìm lại thấp giọng hỏi: "Lo lắng cho em sao?"
Không nghe được đối phương trả lời, tay Lục Trầm ôm eo hắn, vỗ nhẹ hai cái, tiếp tục nói: "Đừng sợ, em sẽ không ngủ mà chẳng phân biệt thời gian cùng địa điểm đâu."
Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khuôn mặt nghiêm túc như cũ ngẩng lên: "Nhưng em vẫn ngủ rất nhiều."
Lục Trầm 囧, ho nhẹ hai tiếng nghiêng khuôn mặt đang mất tự nhiên: "Anh nếu đi ngủ sớm một chút theo lời em nói thì không phải đã có thể dậy sớm rồi sao."
Tôn Ngộ Không không nghe rõ cậu nói, thoáng cúi đầu sáp lại gần: "Hả?"
Hơi thở ấm áp phun trên mặt, hô hấp của Lục Trầm lập tức đình trệ, tim đập nhanh hơn hai phần hít sâu một hơi: "Em thật sự không sao, hơn nữa em làm design cũng không giống anh phải đi làm đúng giờ, ngủ nhiều một chút cũng có sao đâu?"
Tôn Ngộ Không vẫn không yên tâm: "Không được, em sau này tận lực không được đi ngoài, để quan sát thêm mấy năm nữa."
Lục Trầm dẩu môi: "Như vậy không được, em còn phải ra ngoài mua thức ăn, em hiện tại là người phàm, lại không có phép thuật, nếu không ăn sẽ chết đói đó."
Tôn Ngộ Không nhíu mày: "Buổi sáng tôi sẽ chuẩn bị tốt rồi đặt trong tủ lạnh, nếu thật sự không được nữa thì gọi điện đến quán Tửu kêu đồ ăn cũng được."
Cha mẹ cậu lúc trước cũng không khó khăn như vậy, Lục Trầm bĩu môi kháng nghị, nửa ôm cổ ngài Đại Thánh: "Tuyệt đối không tùy tiện đi ra ngoài, phàm là đi ra ngoài tuyệt đối không ra khỏi tiểu khu, chỉ cần xuống lầu nhất định phải mang theo di động."
Cậu đưa tay phải ra nắm thành quyền bảo đảm, hì hì cười: "Như vậy được chưa?"
Mi tâm của Tôn Ngộ Không như cũ vẫn nhăn lại, nghĩ một lúc lại bổ sung thêm một câu: "Ở nhà cũng không được vào nhà bếp." Nếu đang nấu nước nấu cơm rồi ngủ mất thì làm sao bây giờ.
Lục Trầm nhún nhún vai: "Em sẽ không vào." Lúc trước cậu cũng không được phép vào bếp, sau đó hai người ở chung toàn là ngài Đại Thánh nấu cơm, không nghĩ tới một con khỉ như hắn tay nghề lại tốt như vậy, rất có hương vị cơm nhà, cứ như đã luyện rất lâu rồi.
Tôn Ngộ Không vừa lòng gật đầu, ở trên trán cậu nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn: "Bây giờ đi sạc điện thoại đi."
Lục Trầm nheo mắt nhón chân muốn trả lại một nụ hôn, bất quá chỉ chạm tới khóe miệng, lúc này mới cười tủm tỉm mà đi tìm di động.
Tôn Ngộ Không mở tủ quần áo ra, tùy tiện lấy ra một bộ tây trang màu đen mặc vào.
Lục Trầm hơi khom lưng mở điện thoại di động lên, nửa giờ trước có 32 cuộc gọi nhỡ, cậu bĩu môi liếc mắt nhìn ngài Đại Thánh đang đưa lưng về phía mình sửa sang lại dáng vẻ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm gì đến một tiếng." Cuộc gọi đầu tiên cách cuộc gọi cuối cùng chỉ có 26 phút, xem ra về sau đi WC đều phải mang theo di động.
"Còn muốn tới công ty không?" Lục Trầm tới giúp hắn thắt cà vạt.
"Ừ, nửa tiếng sau còn có một cuộc họp." Tôn Ngộ Không hơi cúi xuống nhìn cái cái đầu nhỏ tròn trịa, càng nhìn càng đáng yêu.
"Đã đi được nửa đường mà còn phải quay lại, cũng không ngại phiền." Lục Trầm chưa từng thắt cho bản thân, nhưng thao tác làm cho đối phương lại vô cùng thông thạo, tay lôi kéo đẩy tạo ra một nút thắt tiêu chuẩn.
Tôn Ngộ Không xoa đầu cậu, ngữ khí nhàn nhạt: "Nếu em mở máy, thì bây giờ tôi đang họp rồi."
Lục Trầm le lưỡi: "Được rồi, anh cứ đi họp đi, đừng lo lắng, Đường Đường bọn họ sẽ ở bên này một thời gian."
Tôn Ngộ Không khẽ nhíu mày: "Để bọn họ ở biệt thự cách vách đi."
Tôn tiên sinh ở bên này đã mua không ít bất động sản, dự đoán giá trị sẽ tăng, chờ qua một thời gian ngắn nữa sẽ trực tiếp về hưu, cùng người nào đó ngồi không mà hưởng.
Lục Trầm khó xử: "Như vậy không tốt lắm, lầu hai còn chỗ ở được."
Tôn Ngộ Không nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, Lục Trầm cũng không thể phản bác, hắn trực tiếp đập bàn định đoạt: "Em đừng có nhúng tay vào, tôi sẽ sắp xếp sau. Chiều nay em cứ ở lại với họ."
Lục Trầm bĩu môi, nhưng cũng không phản bác. Dù sao những việc này giao cho ngài Đại Thánh, hắn nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng, bớt cho mình nhọc lòng.
"Đồ dùng sinh hoạt, còn có điện thoại di động gì đó em cũng không cần lo, tôi sẽ mua rồi đưa tới cho bọn họ, có thể cùng bọn họ ra ngoài đi dạo, nhưng chú ý không được đi quá xa, tận lực về sớm một chút, em nếu như ra ngoài mà ngủ mất tôi sợ bọn họ......." Mắt thấy Tôn Ngộ Không lại bắt đầu giáo huấn, Lục Trầm sụ mặt, "Chồng ơi, có Đường Đường mà anh vẫn không yên tâm?"
Tôn Ngộ Không kéo cánh tay cậu, đem người kéo đến trước mặt mình: "Tôi là không yên tâm Trư Bát Giới."
Nghĩ đến hiện tại có đôi khi Trư Bát Giới vẫn còn "Khiêu khích" mối quan hệ giữa hai người, ý đồ muốn đập chậu cướp bông, Lục Trầm hơi đỏ mặt, nhón chân hôn lên khóe miệng của hắn: "Hắn không phải chỉ đùa thôi sao, hơn nữa hắn muốn cưới còn phải xem Ngộ Tịnh đại ca có đồng ý hay không nữa."
Sa Ngộ Tịnh là người chất phác hiền hậu, còn lớn tuổi hơn Lục Trầm không ít, lúc còn làm yêu quái có thể thoải mái tuỳ tiện gọi thẳng tên của người ta, nhưng trở lại thế giới hiện thực rồi vẫn là ngoan ngoãn kêu một tiếng đại ca cho phải phép.
Tôn Ngộ Không xoa đầu cậu: "Em nên ít quan tâm đến nó."
Lục Trầm: "......" Em nói nãy giờ anh không nghe thấy hả?
"Tiểu Trầm?" Giọng nói Đường Tăng ở bên ngoài vang lên, vừa rồi thấy Lục Trầm bị Tôn Ngộ Không lôi vào phòng, Đường Tăng sợ hai người cãi nhau.
"Anh ra ngoài trước đi, em rửa mặt xong mới ra." Khuôn mặt Lục Trầm hiện tại rất đỏ, dù không làm gì cũng sẽ bị hiểu lầm.
Tôn Ngộ Không nắm cằm cậu hôn một cái: "Buổi trưa cùng buổi chiều gọi điện đặt cơm ở quán Tửu, gọi nhiều một chút, bọn họ ăn cũng nhiều."
Đôi mắt Lục Trầm ươn ướt, thấp giọng nói: "Ừ, em biết rồi, anh mau đi làm đi." Nếu không đi ra chờ lát nữa càng thêm hiểu lầm, hơn nữa khách tới mà chủ nhân vẫn luôn tránh ở trong phòng, vậy sao coi được.
Tôn Ngộ Không cười cười, xoay người đang chuẩn bị kéo cửa ra.
Lục Trầm ôm lấy hắn, gương mặt dán sát vào tấm lưng rắn chắc: "Chồng ơi, em rất thích anh."
Tôn Ngộ Không nắm lấy bàn tay cậu đưa tới, cúi đầu vân vê: "Ừ, tôi yêu em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.