Đại Thánh Truyện

Chương 132: Mây Tan Mưa Tạnh





Diệp Đại Xuyên sao từ chối, liên tục đồng ý, còn kéo tay Lý Thanh Sơn nói:
-Thực là phúc tướng của ta, không, là quý nhân!
Y lại chợt nhớ ra hiện giờ thân phận Lý Thanh Sơn đã không giống trước đây.
Lý Thanh Sơn nói:
-Đám Nghiêm hộ pháp đâu?
Diệp Đại Xuyên đáp:
-Về Thiết Quyền môn nghỉ ngơi rồi! Thiết Quyền môn ở Gia Bình nói tối muốn gặp cậu, không ngờ để ta đến trước.
Mười mấy tên nha dịch xốc vác đi đến sau Lý Thanh Sơn:
-Lý đại nhân!
Lý Thanh Sơn cười nói:
-Đây là Diệp đại nhân!
-Diệp đại nhân!
Đứng trước Vân Vũ lâu, Diệp Đại Xuyên kích động không thôi, ngày đầu tiên tới Gia Bình mà đã đi dạo chơi thanh lâu xa hoa nhất ư?
Lý Thanh Sơn nói:
-Diệp đại nhân, đừng quên hôm nay chúng ta tới gây chuyện nhé.
Diệp Đại Xuyên nói:

-Sao dám quên, sao dám quên, trá tiền mới là đúng đắn.
Sau đó lại chính nghĩa ngôn từ ra lệnh:
-Xông vào cho ta, quét sạch hang ổ dâm loạn này.
-Rõ!
Bọn nha dịch như sói như hổ xông vào, khiến đám oanh oanh yến yến trong lầu cả kinh. Đám hộ vệ đi ra, thấy tên sát tinh Lý Thanh Sơn này thì chẳng ai dám tiến lên.
Diệp Đại Xuyên cáo mượn oai hùm nói:
-Bà chủ của các ngươi đâu, bà chủ đâu?
Một cô gái nói:
-Chúng tôi không biết.
Diệp Đại Xuyên lại ra lệnh:
-Lục soát cho ta!
Lý Thanh Sơn đứng một bên nhìn bọn nha dịch lục soát liểng xiêng trong Vân Vũ lâu, hắn lại nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Đại Xuyên:
-Xem ra người chạy rồi, không biết nơi này có phòng giấu bảo vật gì như ở Hắc Phong trại kia không.
Nhắc tới phòng giấu bảo vật, ánh mắt Diệp Đại Xuyên lập tức phát sáng:
-Đi lục soát hầm ngầm!
Dựa vào trực giác sâu sắc với tiền tài, không chờ Lý Thanh Sơn nhắc nhở, chỉ trong nửa khắc bọn họ đã tìm được chốt rồi mở ra cánh cửa địa cung.
Diệp Đại Xuyên nhìn vào địa cung tối om kia, đã thấy sợ hãi ba phần, lại không kìm nén được khát vọng với bảo tàng, y lệnh bọn nha dịch vào trước rồi mới kéo Lý Thanh Sơn đi xuống.
Quả nhiên bọn họ nhanh chóng tìm được những cô gái bị nhốt ở đây, đúng là tội chứng của Vân Vũ lâu này, mà Triệu Lương Thanh và Phù Dung thì biến mất, đương nhiên là đã bỏ trốn rồi.
Diệp Đại Xuyên cũng không hề thất vọng, tuy Lý Thanh Sơn cầm đi Bách bảo nang, nhưng địa cung này lại không thiếu vàng bạc đá quý, cũng là một khối của cải không hề nhỏ.
-Chúc mừng Diệp đại nhân, vừa tới thành Gia Bình này liền lập được công lớn.
Lý Thanh Sơn mỉm cười, ngửa đầu nhìn Phi Thiên Ngọc Nữ trên trần kia. Hắn thuận tay rút Liễu phong đao quăng ra ngoài, lướt qua chóp mũi một tên hộ vệ Vân Vũ lâu, đâm vào cửa.
-Hôm nay không nói mọi chuyện rõ ràng thì không ai được đi, nếu không thì giết không tha.
Loại chuyện cướp của và bắt các cô gái, Triệu Lương Thanh chắc chắn sẽ không tự mình đi làm, đám đả thủ hộ vệ Vân Vũ lâu này đều có liên quan.
-Cái gì, Triệu Lương Thanh biến mất?
Trác Trí Bá bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Cát Kiện đến bẩm báo.
Cát Kiện nói:
-Vâng, hôm nay Lý Thanh Sơn mang ra mấy cuốn sổ sách, lại xin lệnh từ chỗ Chu Văn Tân rồi mang người đến, kết quả chẳng những không thấy Triệu Lương Thanh và Phù Dung, mà còn tìm được những cô gái bị bắt ở trong địa cung, đã đưa về huyện nha. Chu Văn Tân thẩm vấn xong đã định tội Triệu Lương Thanh, phát văn thư Hải Bộ, cũng tra xét và tịch thu toàn bộ tài sản của Vân Vũ lâu.
Trác Trí Bá từ từ ngồi xuống, chuyện này lộ ra cổ quái. Triệu Lương Thanh chỉ cần cố chống ở đây thì sẽ có lúc vùng lên, ai có thể bắt được tội chứng của gã. Chẳng lẽ gã về môn phái báo cáo công tác, thương lượng đối sách nên mới bị Lý Thanh Sơn thừa dịp nhảy vào?
Y nghĩ mãi mà không ra, trong giây lát y cũng hoài nghi Triệu Lương Thanh đã chết, nhưng y lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó đi, ai có thể giết được Triệu Lương Thanh chứ? Triệu Lương Thanh đã là Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, chỉ còn kém một bước nữa là bước vào tầng sáu. Toàn bộ thành Gia Bình này, kẻ có thể giết gã chỉ có y và Chu Văn Tân, nhưng Chu Văn Tân không có khả năng phiêu lưu mạo hiểm đối địch với Vân Vũ môn như thế.
Trừ phi là tên Lý Thanh Sơn kia thì mới dám làm xằng làm bậy như vậy, nhưng nói trắng ra thì Lý Thanh Sơn cũng chỉ là Luyện Khí tầng một, chắc chắn không phải là đối thủ của Triệu Lương Thanh.
Tiền Dung Chỉ như có suy nghĩ, tên Lý Thanh Sơn này quả là sát tinh, đêm qua mới bố trí cạm bẫy ở Vân Vũ lâu, hôm nay Vân Vũ lâu đã bị phá hủy.
Chu Văn Tân cũng không ngờ chỉ tùy tiện phái người xuống quấy rầy lại có kết quả như vậy, Vân Vũ lâu nay chỉ còn cái xác không. Những cô gái kia ai cũng khóc kể chuyện mình gặp phải, vạch trần sự dã man táo tợn của Vân Vũ lâu, chỉ ra không ít hộ vệ, Triệu Lương Thanh và Phù Dung lại là đầu sỏ gây tội.

Vốn không cần đăng báo Thanh Hà phủ, quyền lợi của Chu Văn Tân ở Gia Bình này gần như là chư hầu một phương, ra lệnh một tiếng là hơn mười cái đầu người rơi xuống, chém thật gọn gàng, lại hạ ngục mười mấy người rồi mới yết bảng truy nã, cuối cùng mới viết văn thư đăng báo Thanh Hà phủ, làm cho Tri phủ đại nhân hỏi Vân Vũ môn xem đệ tử của ngươi làm ra loại chuyện thế này, dù thế nào cũng phải nói rõ.
Nếu thuộc quyền cai trị của vương triều Đại Hạ thì không thể không chịu luật pháp quản lý, thời thế này, ngay cả Vân Vũ môn cũng chỉ có thể khai trừ đám người Triệu Lương Thanh để phủi sạch quan hệ.
Chu Văn Tân một phen dao sắc chặt đay rối chỉ mất một buổi chiều, khiến cho Lý Thanh Sơn thấy mà bội phục không thôi:
-Đại nhân quả nhiên có thủ đoạn.
Chu Văn Tân đuổi người xung quanh rồi mới khẽ nói:
-Ngươi nói thật cho ta đi, chuyện này có phải do ngươi làm hay không?
Lý Thanh Sơn đáp:
-Nếu ta thật sự có thực lực này thì tốt rồi.
Chu Văn Tân nhìn một lúc, thấy mặt Lý Thanh Sơn không lộ chút sô hở. Gã cũng chỉ chợt nghĩ rằng chuyện này không thể không liên quan đến Lý Thanh Sơn, vỗ vỗ bả vai Lý Thanh Sơn:
-Được rồi, vận khí ngươi cũng không tệ.
Lúc này Tiền Dung Chỉ và Điêu Phi cũng tới huyện nha báo danh với Chu Văn Tân.
Tiền Dung Chỉ lại khôi phục dáng vẻ cười tươi:
-Tối hôm nay Thanh Sơn huynh thật oai phong, các người cũng thật là, chúng ta cùng đến mà sao không gọi ta.
Điêu Phi bắt đầu biết Lý Thanh Sơn và Trác Trí Bá có mâu thuẫn, không dám đắc tội Lý Thanh Sơn, cũng không dám trầm trồ khen ngợi, chỉ chào một tiếng cho có lệ.
Lý Thanh Sơn khẽ cười, cũng lười trả lời bọn họ, liền cáo từ Chu Văn Tân. Diệp Đại Xuyên ở bên thì kéo hắn đi tìm đám Nghiêm Tùng uống rượu ăn mừng.
Ở phía sau, Điêu Phi kêu lên:
-Thanh Sơn, chờ chút.
Lý Thanh Sơn quay đầu hỏi:
-Chuyện gì?
Điêu Phi lại cảm thấy giật mình, vị thiếu niên nhỏ hơn y rất nhiều tuổi này lại làm y thấy sợ hãi, nhưng y dù sao cũng là kẻ đã dầm mưa dãi nắng, nên đã hít sâu một hơi, lập tức điều chỉnh lại tâm tình. Y cũng không phải loại ăn hại không chịu nổi thực chiến như tú bà, y cũng không tin dựa vào thực lực Luyện Khí tầng ba của mình, nếu đánh nhau thật sự thì không phải là đối thủ của Lý Thanh Sơn.
-Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ thí luyện, tối hôm nay hắn là nên ngồi lại thương lượng bàn bạc một chút chứ.
Lý Thanh Sơn nhíu mi nói:
-Chúng ta? Nhiệm vụ thí luyện?
Hắn lại chẳng có chút hứng thú đi cùng hai vị này chút nào.
Chu Văn Tân giải thích:
-Đây là quy định từ trước của Ưng Lang vệ, gia nhập Ưng Lang vệ rồi còn phải làm mấy nhiệm vụ thí luyện thì mới được xem là chân chính đủ tư cách, sau đó đến Thanh Hà phủ gặp hai vị thống lĩnh, chân chính nhập môn. Từ trước đến nay không ít người không hợp cách, thường thường chỉ quá trận. Nhưng nếu không nhận lời, Trác Trí Bá liền có lý do để khai trừ ngươi.
Lý Thanh Sơn đã hiểu được quy định trong thể chế có thể chế, hắn đứng lại rồi nói:
-Được, thương lượng một chút cũng tốt.
Hắn rất tò mò không biết Trác Trí Bá sẽ giao cho bọn hắn nhiệm vụ gì.
Chu Văn Tân theo thông lệ hỏi lai lịch xuất thân:
-Cổ Phong thành, Tiền gia.
Loại gia tộc nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa này được nhiên sẽ không được Chu Văn Tân để trong mắt, nhưng hỏi xuất thân của Điêu Phi rồi gã mới kinh ngạc:

-Núi Thanh Đằng? Sư phụ ngươi là Thanh Đằng lão nhân?
-Đúng vậy!
-Ngươi gia nhập Ưng Lang vệ, sư phụ ngươi có đồng ý không?
Chu Văn Tân hỏi thế là vì gia tộc và môn phái khác nhau, gia tộc đều ở trong thành thị, dưới sự cai trị của vương triều, nguyện ý làm cho tộc nhân gia nhập triều đình. Mà môn phái lại thiết lập ở trong vùng sơn đã, có quy tắc hành sự riêng, quá nửa là không thích đệ tử đi làm tay sai cho triều đình như thế này.
Sắc mặt Điêu Phi âm trầm lại, sắc mặt đen hẳn đi.
Chu Văn Tân cũng không hỏi thêm nữa, đặt bút xuống:
-Các ngươi đi được rồi!
Ra khỏi cửa huyện nha, Diệp Đại Xuyên nói:
-Các ngươi đều là thiếu niên anh hùng hào kiệt của Ưng Lang vệ, chính là Huyện úy của bản huyện, muốn mời không bằng ngẫu nhiên gặp, cùng đi uống mấy chén được không?
Tiền Dung Chỉ và Điêu Phi đều nhìn Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn nói:
-Đi thôi!
Hài người liền gật đầu đồng ý.
Bốn người đi trên đường cái, mặc dù ban đêm nhưng trên đường vẫn đông đúc người qua lại, nhưng từ xa ba người Lý Thanh Sơn mặc trang phục Huyền Lang thì đều tránh xa. Cho dù là xe ngựa cũng tạm thời dừng lại, không dám quấy nhiễu bọn hắn.
Lý Thanh Sơn mới biết bộ Huyền Lang này lại uy phong như thế. Bốn người đi đến tửu lâu mà Diệp Đại Xuyên hẹn đám người Nghiêm Tùng, tiến vào một căn phòng trang nhã trên lầu, Nghiêm Tùng dẫn Lý Long đã chờ ở đó, thấy Lý Thanh Sơn thì vội đứng dậy:
-Thanh Sơn, cậu đi nhanh quá.
Lý Thanh Sơn giới thiệu qua hai bên, Nghiêm Tùng cười nói:
-Thì ra đều là đệ tử ôn, kính đã lâu kính đã lâu.
Nhưng trong lòng y lại thầm kinh hãi, trong ba người thì Lý Thanh Sơn có tu vi thấp nhất, lai lịch cũng kém nhất, nhưng mà hai vị kia lại như không có gì dị nghị cả.
Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ chỉ nói vài câu, bằng tu vi và thân phận của mình, bọn họ không cần phải để ý lắm đến Nghiêm Tùng.
Vài chén rượu qua, Nghiêm Tùng lại hỏi xem Lý Thanh Sơn tu luyện Tiên Thiên Luyện Khí quyết như thế nào.
Lý Thanh Sơn đáp:
-Vừa xong tầng thứ ba, muốn đột phá tầng thứ bốn thì có lẽ phải một thời gian nữa.
Nghiêm Tùng lắp bắp kinh hãi, Tiên Thiên Luyện Khí quyết càng tu lên cao thì càng khó khăn, Lý Thanh Sơn có thể nhanh chóng lĩnh ngộ tầng thứ nhất, thậm chí đột phá tầng thứ hai, y cũng không thấy kỳ quái, nhưng mới vài ngày không gặp mà hắn đã đột phá tầng thứ ba, loại tốc độ này thật quá kinh người:
-Tính ra mới có bảy tám ngày, ta vốn tưởng tư chất tu hành của Thanh Sơn cậu chỉ như thế, không ngờ là ta nhìn nhầm.
-Cái gì! Bảy tám ngày?
Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ đều chấn kinh, lúc này mới biết Lý Thanh Sơn luyện khí vẫn chưa tới mười ngày, lại tu Tiên Thiên Luyện Khí quyết đến tầng thứ ba, đây đúng là thiên tài tu hành trong truyền thuyết.
Lý Thanh Sơn mỉm cười mà không hề giải thích, trời mới biết hắn đã ăn đi bao nhiêu Ngưng Khí hoàn, lại có chiếc nhẫn Tu Di mà cao thủ Kim Đan để lại giúp rèn luyện chân khí kia, nếu không đạt được hiệu quả này thì tư chất quả là quá kém.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.