Đại Thánh Truyện

Chương 133: Trùng Kích Tầng Hai





Mà khi Nghiêm Tùng nghe nói hai ngày nay Lý Thanh Sơn làm ra chuyện như vậy, lại kinh ngạc đến không khép miệng vào được. Vân Vũ môn có thế lực khổng lồ, được xếp vào môn phái hạng trên ở toàn bộ Thanh Hà phủ, không phải là thứ mà núi Thanh Đằng hay Tiền gia có thể so với, ngay cả Thiết Quyền môn đều kém xa.
Tổng lâu của Vân Vũ môn nằm ở trong Thanh Hà phủ, đó là chỗ thanh quý lui tới, giao du rất rộng. Ngay cả vị Hoa phó thống lĩnh của Ưng Lang vệ kia thường lưu luyến nơi đó, nghe nói rất quen thuộc với vị Môn chủ Vân Vũ môn kia.
Thế mà Lý Thanh Sơn mới đến Gia Bình thành đã đắc tội, không, là diệt đi Vân Vũ lâu, quả là to gan lớn mật.
Lý Thanh Sơn nói:
-Ta chẳng qua chỉ đòi công lý thôi.
Hắn theo bản năng nắm lấy chuôi thanh Liễu phong đao, dĩ nhiên biết công lý nằm ở chỗ nào.

Đêm nay không trăng, đêm khuya yên tĩnh, trong một tiểu lâu tối om, Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi, hai mắt khép hờ.
Chân khí xoay quanh trong cơ thể hắn không ngớt, dựa theo pháp quyết tầng thứ ba của Tiên Thiên Luyện Khí quyết, hắn vận hành chu thiên, dù có Ngưng Khí hoàn giúp đỡ nhưng quá trình tăng trưởng cũng khá chậm chạp.

Chiếc nhẫn Tu Di trên ngón tay hắn ở trong bóng đêm thì không có bất cứ dáng vẻ thần kỳ nào, ngay cả khi Lý Thanh Sơn rót chân khí tinh thuần vào cũng không hề có chút phản ứng.
Hắn giống như đang canh giữ một kho báu rất lớn, nhưng lại chẳng thể vào nhìn, mà chỉ có thể bồi hồi ngoài cửa đoán mò xem bên trong có thứ gì.
Hắn có thể nhẫn nại, thứ cao thủ Kim Đan cất chứa nhiều năm rất có sức hấp dẫn với hắn, nhưng lại không thể chống cực được. Lúc sắp chia tay, Thanh Ngưu có nói một câu:
-Ta để lại một thứ ở trong.
Thanh Ngưu thế nhưng lại tùy tiện dạy thứ thần thông ma đạo đáng sợ là Chu Nhan Bạch Cốt đạo cho Tiểu An, lại trịnh trọng nói cho hắn biết như thế thì đó sẽ là món bí bảo như nào?
Thần khí trong truyền thuyết chăng? Hay thần thông cái thế dời non lấp bể? Hay linh đan diệu dược ăn vào có thể bạch nhật phi thăng lên chín tầng trời?
Ngày thường hắn không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy như trăm trảo cào tim, thở dài trong lòng: “Ngưu ca ơi Ngưu ca, huynh muốn giao cho ta cái gì thì đưa thẳng luôn có phải tốt không? Cần gì phải làm khó ta như thế, lại phải dùng cách của con người để mở chiếc nhẫn Tu Di này ra, ban đầu huynh muốn biến yêu, biến yêu liền biến yêu.
Tuy cảm khái như vậy, nhưng hắn cũng biết Thanh Ngưu làm vậy là có thâm ý. Thanh Ngưu chắc chắn liệu rằng hắn sẽ lấy thân phận nhân loại trở lại nhân gian nên mới cho hắn thử thách như vậy, chẳng lẽ là muốn hắn lấy thân phận nhân loại cũng tu ra thành tựu sao?
Nghĩ mãi không rõ vậy thì không thèm nghĩ nữa, hắn phải lấy lại thân phận nhân loại, chỉ mới vào Gia Bình hai ngày đã được trăm viên Ngưng Khí hoàn, mà thực lực bản thân càng mạnh thì dễ có đan dược, càng đảm bảo được an toàn cho bản thân.
Hắn chung quy không thể biến thân trước mặt người khác, đại đa số thời điểm phải dựa vào luyện khí chi đạo, mà Luyện Khí tầng một thì thật quá yếu.
Hắn bỗng dưng ngừng tu hành, tinh nghĩa của Tiên Thiên Luyện Khí quyết tầng thứ bốn chậm rãi lướt qua trong tâm hắn, từng câu từng chữ đều cực kỳ rõ ràng.
Hắn đang thử đả thông Dương Khiêu mạch trong kỳ kinh bát mạch để đột phá Luyện Khí tầng một lên tầng hai, đây là kinh mạch đầu tiên mà hắn sắp mở, gõ vang cánh cửa của luyện khí chi đạo, chân chính đăng đường nhập thất, có thể nói với ba tầng đầu của Tiên Thiên Luyện Khí quyết có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Chân khí dưới sự điều khiển của ý chí như nước chảy vào chân phải đến thẳng chỗ mắt cá chân, chỗ của huyệt Thân Mạch, đó là điểm bắt đầu của Dương Khiêu mạch, muốn đả thông Dương Khiêu mạch thì đó chính là cửa vào.
Hắn không ngồi xếp bằng trên giường nữa mà đổi sang một tư thế khá kỳ quái, thân thể nghiêng ra trước, lại duỗi chân phải ra, trông thật giống động tác yoga.
Tiểu An vốn ngồi xổm cạnh giường tập trung tinh thần đọc đám Kinh Phật mà Lý Thanh Sơn mang về cho nó, lúc này cũng buông sách ra, lo lắng nhìn Lý Thanh Sơn.
Chuyện Lý Thanh Sơn phải làm chính là, gõ cửa!
Chân khí như thủy triều tràn đến huyệt Thân Mạch, nhưng cánh cửa này vẫn đóng chặt mà không có chút dấu hiệu mở ra, đừng nói là mở huyệt đạo, thậm chí còn không lay động chút nào.
Hắn thấy chân khí mình tích lũy vẫn còn quá yếu kém, lượng chân khí dự trữ còn chưa đạt tới đỉnh cao của Luyện Khí sĩ tầng một. Phương thức bình thường là tiếp tục tích lũy chân khí, từ từ mưu đồ, chỉ cần mấy tháng nữa là chân khí trong cơ thể hắn có thể tụ tập thành một con sông lớn, xông qua đê đập chặn đường.
Mà hiện tại hắn phải làm lại là lấy dòng suối nhỏ đánh tới đập lớn, khó khăn sao lại không cao. Nhưng “Một vạn năm quá lâu, chỉ tranh một sớm chiều”, hắn vẫn muốn thử một lần mới chịu bỏ qua. Hắn lại nuốt một viên Ngưng Khí hoàn nữa để bổ sung chân khí.

Thử nhiều lần rồi mà không chút thu hoạch, hắn rốt cuộc ngừng lại, nhưng cũng không phải là bỏ qua mà là càng tập trung tinh thần thao túng chân khí, không ngừng ngưng tụ rồi ngưng tụ rồi lại ngưng tụ chân khí, biến dòng suối thành băng, biến thành trường mâu, kích thước nhỏ đi mấy trăm lần nhưng cũng chắc chắn hơn mấy trăm lần.
Sau đó đến lúc không thể ngưng tụ thêm nữa, băng mâu mang theo khí thế trước nay chưa từng có thì đột nhiên đâm tới đập lớn.
Gan bàn chân đau nhói, nhưng Lý Thanh Sơn lại không để ý mà lại cảm thấy vui mừng. Lúc này đây, chân khí đã không bị chắn lại nữa mà đâm sâu vào trong huyệt Thân Mạch, hơn nữa dưới sự thúc giục của hắn, nó xâm nhập từng chút từng chút một.
Trong cơ thể dường như vang lên một tiếng nhỏ, đập lớn che trước dòng suối bị xuyên qua một lỗ, chân khí không ngừng tuôn vào trong Dương Khiêu mạch.
Cơ thể hắn đột nhiên lóe lên hào quang, như là ngôi sao thứ nhất lóe lên ở trong vũ trụ vô tận.
Nhưng Lý Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng thì chân khí đã đánh vào một cửa khác, đồng thời cũng là huyệt Bộc Sâm ở mắt cá chân.
Chân khí đụng vào thì vỡ tan, ngưng tụ không nổi nữa, bị áp lực vô hình trong Âm Khiêu mạch dồn ra ngoài.
Thông mạch thất bại!
Ngay cả huyệt Thân Mạch đã được đả thông kia cũng đã khép lại.
Lý Thanh Sơn hít một hơi, đêm nay được Nghiêm Tùng khen không biết bao nhiêu câu kỳ tài tu hành vân vân, nhưng ngay cả kinh mạch thứ nhất không thể quán thông, tu Luyện Khí tầng hai lên lại gian nan như thế, hắn mới biết luyện khí chi đạo cũng không hề đơn giản.
Trái ngược lại, yêu tu lại ngốc nghếch hơn, chỉ cần phun ra nuốt vào linh khí trong trời đất hoặc ăn linh thảo linh đan, không ngừng biến yêu khí mạnh lên, đạt tới một trình độ nhất định là tự nhiên ngưng tụ ra yêu đan, sau đó vẫn tu hành như lúc trước, không ngừng đưa yêu khí vào trong yêu đan, đạt tới một trình độ nhất định thì Thiên Lôi rầm rầm đánh xuống, vượt qua thì có thể hóa thành Yêu tướng, không vượt qua nổi thì thành một cục than đen, đơn giản dễ hiểu.
Yêu quái phần lớn là từ dã thú, thậm chí là từ thực vật, chúng đều tu hành theo bản năng, nếu cần trí tuệ và suy nghĩ thì trên đời vốn không có yêu quái.
Nhưng đơn giản là đơn giản, chỉ là tốn thời gian, không nói đến thực vật, một con dã thú dã ngoại bình thường mà muốn biến thành Yêu tướng thì một trăm năm chỉ là khởi đầu, còn phải ở trong sơn dã ăn linh thảo từ linh sâm trở lên mới có chút cơ hội, yêu quái ba trăm năm mới hóa hình có rất nhiều.
Mà kinh mạch huyệt đạo là lễ vật trời ban cho người, cũng là đường tắt mà nhân loại phát hiện ra. Nhưng dù đường tắt có tốt thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải đi từng bước một.
Giống Lý Thanh Sơn, luyện khí không đến vài ngày đã muốn đả thông kinh mạch, thất bại lại còn cảm thán luyện khí không hề dễ. Ở trong mắt Luyện Khí sĩ khác, quả thực là ngang ngạnh.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không nhụt chí, hắn nhét một viên Ngưng Khí hoàn vào miệng mà chưa nuốt hẳn, sau đó lại đột phá lần nữa.
Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, hắn lại phá tan huyệt Thân Mạch đã dễ dàng hơn rất nhiều. Mà phá xong huyệt Thân Mạch, hắn không dám phân tâm mà cắn nát viên Ngưng Khí hoàn trong miệng để bổ sung chân khí, đồng thời tập trung tinh thần trùng kích trạm kiểm soát.
Hai canh giờ trôi qua, hắn ăn hai mươi lăm viên Ngưng Khí hoàn, trùng kích mười ba lần, kỷ lục cao nhất là xông qua ba huyệt vị ở chân là huyệt Thân Mạch, huyệt Bộc Sâm và huyệt Phụ Dương, chân khí theo chân trái chảy ngược lên, nhưng đến huyệt Cư Liêu ở hông thì bị cản lại.
Mà bị cản lại thì tựa như dòng nước chảy ngược, không tiến tất lùi, chân khí trực tiếp bị dồn ra, các huyệt vị được quán thông đều khép lại. Mà Dương Khiêu mạch này có tất cả mười hai huyệt, nếu là Luyện Khí sĩ bình thường thì có lẽ chỉ có thể bỏ qua.

Lý Thanh Sơn lại không như thế, dù sao dược lực không kịp tiêu hóa đều tiện nghi cho yêu đan. Yêu đan không kỵ sống hay nguội, có là ăn, nên thành ra không lo lãng phí, càng không phải lo mối họa dược lực tích lũy, làm cho Lý Thanh Sơn thí nghiệm càng không kiêng kỵ gì, thành công thì tốt mà không thành công thì cũng chẳng sao.
Hơn nữa hắn cảm thấy huyệt đạo bị quán thông kia, cho dù có khép kín thì quán thông lần nữa sẽ dễ dàng hơn chút. Mà trong quá trình này Lý Thanh Sơn cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm, càng có lĩnh ngộ sâu sắc với tâm pháp Tiên Thiên Luyện Khí quyết tầng bốn.
Lý Thanh Sơn nghĩ nghĩ rồi lấy ra một viên thuốc trông như giọt sương trong suốt động trên cánh hoa, không phải Ngưng Khí hoàn, mà là Châu Lộ hoàn đổi được từ Điêu Phi. Đây là linh dược mà Điêu Phi để lại để trùng kích vào Luyện Khí tầng bốn, dùng để trùng kích tầng hai thì có vẻ lãng phí, nhưng với Lý Thanh Sơn không có tích lũy thì rất hợp để dùng.
Nhưng nếu ăn rồi mà không thành công thì lại lãng phí một viên đan dược thượng hảo.
Lý Thanh Sơn không hề do dự, quyết định đánh cuộc một phen.
Khi Châu Lộ hoàn trượt từ cổ họng vào bụng, Lý Thanh Sơn còn cảm thấy sự thanh lương ngọt ngào của nó rất rõ, nhưng vừa vào bụng thì nó lập tức hóa thành nước lũ cuồn cuộn.
Nước lũ dung nhập vào trong chân khí, lập tức biến dòng suối nhỏ hiền hòa thành con sông lớn, xông thẳng qua ba cửa Thân Mạch, Bộc Sâm và Phụ Dương mà không gặp trở ngại gì, sau đó lại phá huyệt Cự Liêu, đi vào huyệt Nao Du sau vai thì mới bị chút trở ngại.
Nhưng Lý Thanh Sơn đã tập trung toàn bộ tinh thần thì có thể nào bị ngăn cản ở đây, ba huyệt vị Nao Du, Kiên Ngung, Cự Cốt ở bả vai cũng đều bị đột phá.
Lúc này chân khí bắt đầu thiếu, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị, ăn từng viên rồi từng viên Ngưng Khí hoàn, liên tục không ngừng bổ sung chân khí, chiếm giữ đến bốn huyệt vị Cự Liêu, Thừa Khấp, Tình Minh, Địa Thương trên mặt.
Chân khí đã đến rất gần não bộ, cần phải cực kỳ cẩn thận. Rất nhiều Luyện Khí sĩ nhất thời không không chế được để chân khí xông lên não, liền trở thành kẻ ngu ngốc. Lý Thanh Sơn đương nhiên không muốn có cái kết cục đó.
Một mạch đột phá bốn huyệt vị này mà không gặp phải nguy hiểm, lúc này trong cơ thể hắn đã sáng lên mười một điểm sáng giống như các ngôi sao trong vũ trụ tối đen, được một quỹ đạo ánh sáng nhà nhạt kết nối trông như tinh đồ.
Hắn rốt cuộc nhìn thấy điểm cuối cùng của tinh đồ, huyệt Phong Trì sau đầu, chỉ cần quán thông huyệt này là đả thông được Dương Khiêu mạch, mở ra một con đường lớn để chân khí chảy trong người, cũng chính là Luyện Khí tầng hai mà người đời gọi.
Nhưng chân khí đã chẳng còn lại mấy, dược lực mà Ngưng Khí hoàn cung cấp cũng không còn cách nào bổ sung được xa như thế, thật giống như đại quân bị cắt đứt lương thảo, sắp sửa tan tác.
Hắn chỉ cảm thấy kiệt sức, như là nửa khắc này đã trải qua một hành trình cực kỳ gian nan, rõ ràng thấy điểm cuối nhưng lại chẳng thể tiến lên dù chỉ một bước, chỉ cần chân khí đụng tới huyệt Phong Trì là hắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng hắn vẫn không thể để chân khí ngừng lại.
Thất bại sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.