Đại Thánh Truyện

Chương 89: Miêu sủng




Miêu thiếu nữ cũng đang nhìn Lý Thanh Sơn.
- Ngươi là meo meo yêu quái? Thật kỳ quái!
(*Trên đây meo meo chỉ tiếng kêu của miêu thiếu nữ này)
Tiểu An phóng người lên, đi tới phía sau miêu thiếu nữ, há mồm phun ra "Phần Thi Huyết Viêm". Dấu vết trăng lưỡi liềm màu trắng trên trán miêu thiếu nữ bắn ra một đạo ánh sáng rực rỡ làm tiêu mất Huyết Viêm.
- Ngươi lại là meo meo yêu quái?
Miêu thiếu nữ sửa một tay thành hai tay, nắm lấy đuôi Lý Thanh Sơn, lấy chính mình làm trục tâm vung hơn phân nửa vòng, va về phía Tiểu An văng ra ngoài.
Lý Thanh Sơn kéo theo Tiểu An va về phía trên vách đá, Lý Thanh Sơn điều chỉnh thân hình đạp xuống vách đá, cùng Tiểu An đồng thời bình yên rơi xuống đất, ảo tưởng đẹp đẽ hoàn toàn biến mất, cảnh giác nhìn miêu thiếu nữ kia.
Nàng rất mạnh, ít nhất phải mạnh như Xích Ưng thống lĩnh Vương Phác Thực! Nhớ tới Vương Phác Thực hắn lại nghĩ tới Cố Nhạn Ảnh.
Lẽ nào con mèo nàng muốn tìm chính là vị này! Này mà vật nuôi gì, rõ ràng là một con miêu yêu cực kỳ đáng sợ!
Miêu thiếu nữ cũng không hề công tới, tựa hồ cũng không vì Lý Thanh Sơn nhòm ngó mà phẫn nộ, con ngươi bích lục lấp loé hiếu kỳ:
- Hai người các ngươi đều thật là kỳ quái à!
Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói:
- Kỳ quái chỗ nào?

Miêu thiếu nữ nói:
- Ngươi đã có hình người, meo meo hẳn là vượt qua một lượt thiên kiếp, nhưng này meo yếu! Thật là kỳ quái! Cái bộ xương khô biết phun lửa càng chưa từng nghe nói, thật là kỳ quái!
Tuy Lý Thanh Sơn đã yêu ma hóa, thân hình có thể nói đại biến, nhưng dung mạo thân thể cơ bản là hình thái nhân loại.
Lý Thanh Sơn phẩy bụi đất trên người.
- Chúng ta chỉ là đi ngang qua, mời ngài tiếp tục đi!
Không chút do dự, xoay người rời đi! Tuy rằng trong lòng có chút không muốn. Vốn là sự tình chỉ xuất hiện trong tưởng tượng cứ vậy hiện ra ngay trước mắt, nhưng hắn có đại trí tuệ có nghị lực lớn, trong nháy mắt giết hết cái tâm hồn của kẻ mọt game, quyết định chủ ý, tuyệt không dính líu quan hệ với con mèo yêu này, tạm thời không phải lĩnh vực hắn có thể liên quan đến.
Nhưng hắn rất nhanh liền biết được, con mèo đã nổi lòng hiếu kỳ, hơn nữa lại còn là mèo yêu, thì đáng sợ bao nhiêu.
- Đứng lại cho ta, nhìn lão nương rửa ráy còn muốn đi?
Miêu thiếu nữ rống một tiếng.
Lý Thanh Sơn lập tức đi ngay, đi nhanh chóng, toàn lực lao nhanh. Chẳng qua hắn đã quên một bài học, thời điểm gặp phải dã thú nhất định không thể chạy, bằng không nhất định sẽ bị đuổi.
Phi nhanh về phía rừng cây phía sau, mơ hồ thành một cái bóng mờ, Lý Thanh Sơn không dám dừng bước chút nào. Đột nhiên có tiếng chuông vang lên bên tai, hắn quay đầu, chỉ thấy miêu thiếu nữ không nhanh không chậm đi theo bên cạnh hắn, lục lạc bên hông leng keng vang vọng.
- Meo ha ha ha, ngươi chạy tiếp đi?
Nếu đã không chạy nổi, vậy thì không cần chạy nữa. Lý Thanh Sơn thắng gấp một cái, trấn định nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Miêu thiếu nữ cũng dừng lại, con mắt bích lục hơi chuyển động, tựa hồ đang có ý đồ gì, vây quanh Lý Thanh Sơn quay một vòng:
- Ngươi tới làm vật nuôi của ta đi!
Mặt mày hớn hở, hình dáng cực kỳ đắc ý.
- Cái gì?
Lý Thanh Sơn hoài nghi mình có nghe lầm hay không, lẽ nào nàng làm vật nuôi ngán rồi, liền xoay đầu lại đi bắt vật nuôi sao?
-Đại Hắc, cái tên này thì sao, meo?
Miêu thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy đến đỉnh đầuLý Thanh Sơn, nắm lấy một cái sừng của hắn, lại sờ sờ đầu Tiểu An:
- Ngươi gọi là Tiểu Bạch đi!
Động tác nhanh đến cực hạn, lưu lại một chuỗi tàn ảnh, tư duy biến hóa cũng nhanh đến mức cực hạn.
Lý Thanh Sơn nói:

- Ngươi đừng hòng!
Mình đường đường là người "xuyên việt", vật nuôi cũng chỉ là vật nuôi, nói ra làm mất mặt người "xuyên việt" khắp thiên hạ.
Trọng lượng trên đỉnh đầu tăng nhiều, dáng người mềm mại của miêu thiếu nữ bỗng nhiên nặng như Thái Sơn, Lý Thanh Sơn bị ép quỳ một chân trên đất, cúi đầu xuống.
- Đại Hắc, không phải ta đang thương lượng với ngươi.
Miêu thiếu nữ nói:
- Nếu ngươi là đồng ý tất có chỗ tốt đếm không hết, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi không đồng ý, hì hì, ta không ngại nếm thử mùi vị của ngươi.
Bản tính yêu ma hung tàn liếc mắt đã thấy rõ mồn một, tuyệt đối không đáng yêu như vẻ ngoài kia.
Lý Thanh Sơn nhe răng cười lạnh nói:
- Chỗ tốt gì? Thức ăn mèo sao?
Lời còn chưa dứt, một viên linh đan lóe sáng dược bay vào trong miệng, trong giây lát hóa thành một dòng linh khí dâng trào, bùng lên trong cơ thể, hầu như muốn phá thể mà ra.
Yêu thân hắn so với trước đây mạnh mẽ hơn vô số lần, vậy mà cũng có cảm giác không thể chứa nổi chỗ linh khí này. Lý Thanh Sơn vội vận tâm pháp Linh Quy Trấn Hải quyết lên, thu nạp vận chuyển dòng linh khí này. Linh Quy Trấn Hải quyết tiến cảnh chầm chậm bỗng nhiên vượt qua được một đoạn nỗ lực nhỏ. Viên đan được này còn mạnh hơn linh tửu ngâm Linh sâm rất nhiều lần.
- Đây đều là thứ ngươi lén lấy từ chỗ chủ nhân ngươi tới hả?
- Meo meo, ta không trộm đồ của chủ nhân ta, những thứ đó đều do chủ nhân cho ta đấy, ta còn có nhiều lắm, sao nào, động tâm meo meo?
Lý Thanh Sơn cũng coi như biết cái gì gọi là "Cửa son rượu thịt thối", cái vị U Phi kia không biết thân phận gì, nuôi nấng vật nuôi cũng lấy linh dược như vậy đi nuôi nấng, quả thực xa xỉ tới cực điểm. Nhưng nếu như thật sự có rất nhiều linh dược này phụ trợ, hắn nhất định có thể luyện thành Linh Quy Trấn Hải quyết rất nhanh, khôi phục hình người, quay về thế giới loài người.
Không thể không nói, ân uy cùng xuất, cây gậy và củ cà rốt, bất luận dùng cho người nào, bất luận dùng trên thân thể người nào đều có hiệu quả không kém. Quan trọng nhất là, căn bản hắn không có quyền lợi lựa chọn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Ngươi muốn cho ta làm cái gì?
Miêu thiếu nữ lộn ngược ra sau một cái, mềm mại rơi xuống trước mặt Lý Thanh Sơn:
- Như vậy mới đúng meo, ngươi là vật nuôi của ta, đương nhiên là ta để ngươi làm meo meo, ngươi liền muốn làm meo meo, hiện tại, ta muốn ngươi dẫn ta ra khỏi Thanh Châu!
Cái gã Lý Thanh Sơn ếch ngồi đáy giếng, từ nhỏ đến lớn không rời khỏi thành phạm vi Khánh Dương nhất thời bị chí hướng rộng lớn này dọa cho sợ ngây người:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Đi Long Châu!
- Đi như nào?
Lý Thanh Sơn có chút mờ mịt, Long Châu lại ở nơi nào?

- Ngươi cũng không biết meo meo? Dọc theo núi Thương Mãng, đi hướng bắc, vượt qua đại khái mấy ngàn ngọn núi.
Miêu thiếu nữ nhìn ra xa, ánh mắt bỗng nhiên trở nên xa xôi vô hạn, khuôn mặt mềm mại đáng yêu có một tình cảm lãng mạn và tang thương của người xa nhà.
Không còn muốn tiếp tục làm vật nuôi của bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn như cơn gió có thể bay lượn tự do.
Lý Thanh Sơn lại có một loại cảm giác bị chấn động, hít sâu một hơi:
- Chẳng qua, ngươi đang chỉ phía nam!
- Câm miệng, chủ nhân ta biết!
Miêu thiếu nữ thẹn quá thành giận, nhảy lên đá một cước.
Lý Thanh Sơn giơ tay ngăn trở, nhưng cảm giác trên tay đau rát, suy nghĩ chốc lát, nhìn miêu thiếu nữ nói:
- Ta có thể giúp ngươi đi Long Châu, chỉ cần ngươi thanh toán cho ta linh đan.
Mặc dù có chút lo lắng sẽ bị Cố Nhạn Ảnh truy tìm, thế nhưng bây giờ căn bản hắn không thể từ chối, cũng chỉ có cầu giàu sang từ trong nguy hiểm.
- Đương nhiên ta sẽ cho ngươi ăn, đúng rồi, Tiểu Bạch ăn meo meo?
Miêu thiếu nữ rất tự giác tự xưng là chủ nhân, sau đó lại dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Tiểu An, tựa hồ đang suy đoán một bộ xương thì sẽ lấy cái gì làm thức ăn.
Cho ăn? Lý Thanh Sơn quyết định không tính toán mấy từ này.
- Còn nữa, ta không phải là nô bộc của ngươi.
- Không phải nô bộc, là vật nuôi!
Miêu thiếu nữ cười híp mắt sờ sờ gò má Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cứng đờ cả người, hít sâu một hơi:
- Nói chung, đây chính là khế ước của chúng ta, ngươi tên là gì?
- Ta tên là Huyền Nguyệt, ngươi gọi ta là chủ nhân đi!
Huyền Nguyệt vung tay thả rông bộ ngực không có gì che chắn, dương dương tự đắc tự giới thiệu mình. Chẳng biết vì sao, Tiểu An nghe được cái tên này bỗng nhiên cả người chấn động, hỏa diễm trong con ngươi lấp loé không yên, trong đầu nổi lên sóng lớn ngập trời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.