Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 130




Trạm Liên không đáp hỏi lại: "Thiếp thất Bình Nam vương hoài thai, huynh cũng biết việc này?"
 
"Muội trả lời trẫm trước."
 
"Không được, nói về chuyện A Hương trước."

 
"Đại sự của mình muội còn không để tâm, việc nhỏ nhặt này lại để bụng được ngay."
 
Trạm Huyên không giận. Tính tình Liên Hoa Nhi của hắn trước giờ thẳng thắn, có đại sự gì cũng không dài dòng, nhưng nàng vẫn không muốn chọn ngày lành cho đại hôn của bọn họ, trong lòng hắn luôn có chút bất an.
 
Trạm Liên nói: "Đâu là chuyện nhỏ nhặt, Bình Nam vương rõ ràng khinh người quá đáng! Ngày mai huynh phải xử lý hắn thật nặng!"
 
Trạm Huyên hơi biến sắc, được người hầu hạ cởi áo choàng: "Trẫm xử lý hắn làm gì, đây không phải là chuyện vui sao?"
 
"Chuyện vui?" Trạm Liên giật mình, trừng mắt nhìn hắn.
 
"Trạm Diệp thành hôn đã lâu, mãi vẫn không thể có con, phạm phải một trong ba tội bất hiếu, hôm nay cuối cùng cũng có con nối dõi hương hỏa, tại sao lại không phải chuyện vui?"
 
"Bản thân hắn vui, vậy đặt A Hương ở chỗ nào?"
 

"Quận vương phi làm sao? Có đứa con này, đối với nàng ta cũng là một chuyện tốt."
 
"Chuyện tốt?" Trạm Liên phát hiện lý do thoái thác gần đây của Tam ca ca ngày càng khiến cho nàng khó hiểu. A Hương âu yếm nam tử có cốt nhục với nữ tử khác, đối với A Hương là chuyện tốt ư?

 
"Không thể là chuyện tốt ư? Đợi đứa trẻ sinh ra, nếu là một nam nhi, nàng ta nhận nuôi, cũng là có một đứa con trai bên cạnh."
 
Lại là nhận con nuôi, lại là nhận con nuôi! Trạm Liên giận dữ trong lòng, chỉ muốn giẫm nát ba chữ này dưới chân: "A Hương nhận nuôi con của một thiếp thất làm gì? Nàng ấy muốn hài nhi, chẳng lẽ không tự mình sinh được sao?"
 
Hỉ Phương thấy hai người dường như có tranh chấp, muốn tiến đến khuyên can lại không dám, do dự một chút, chỉ nhanh dẫn hạ nhân lui ra.
 
Trạm Huyên nói: "Hai người họ thành thân đã hơn hai năm, nếu có thể có con thì đã sớm có rồi, theo lý quận vương phi một năm không sinh được con, Trạm Diệp đã sớm có thể nạp thiếp, nhưng đến bây giờ hắn mới nạp thiếp, đã vô cùng tốt với quận vương phi rồi."
 
"Hắn đối tốt với A Hương? Hắn vì thiếp thất lại lớn tiếng trách cứ A Hương!"
Trạm Huyên có chút không kiên nhẫn, hắn không muốn bàn chuyện không liên quan này: "Có lẽ là quận vương phi rất quá đáng!"
 
Hôm nay A Huyên đã nghĩ như vậy, ngày mai chắc chắn hắn cũng vì sủng phi mà trách cứ nàng. Giống như Bình Nam vương đối xử với A Hương.
 
Đột nhiên Trạm Liên nghĩ như vậy, chớp mắt trái tim rơi xuống đáy cốc.
 
"Liên Hoa Nhi, nhân duyên của bọn họ là trẫm ngự ban cho, muội sắp làm hoàng hậu của trẫm, tốt xấu cũng nghĩ thay trẫm, trẫm vừa tứ hôn vừa hòa ly, sẽ thành thể thống gì?" Trạm Huyên dịu dàng nói: "Có thể hai ngày nữa, bọn họ đã tự hòa hảo lại rồi. Muội đừng ôm lấy những việc này cho lòng nhẹ nhõm, có thời gian thì quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của mình này, tối nay trẫm đến..."
 
"Muội mặc kệ những chuyện này, nếu huynh không cho bọn họ hòa ly, muội cũng không muốn làm hoàng hậu nữa." Trạm Liên chậm rãi ngắt lời hắn.
 
Trạm Huyên lập tức nghẹn lại, không tin được trừng mắt nhìn nàng. Chỉ vì chuyện của hai người ngoài, mà nàng thuận miệng lấy việc cưới gả để uy hiếp hắn? Chẳng lẽ trong lòng nàng, chuyện nàng trở thành thê tử hắn còn không quan trọng bằng Đỗ thị và Trạm Diệp hòa ly?
 
Trạm Liên không chịu yếu thế trước mặt Trạm Huyên. Tam ca ca trước mặt này dường như không không phải là Tam ca ca thương yêu cưng chiều nàng trước kia, hắn vốn dĩ không để ý tới nỗi thương tâm của nàng, chuyên quyền độc đoán nhất quyết muốn nạp phi, không muốn nàng sinh hoàng nhi của bọn họ, bây giờ ngay cả Bình Nam vương bắt nạt A Hương như vậy, hắn cũng nói giúp Bình Nam vương.
 
Trạm Liên không giải thích được đây rốt cuộc là chuyện gì. Rốt cuộc là Tam ca ca thay đổi, hay là nàng tham lam? Tam ca ca nói yêu nàng, nói không rời xa nàng, nhưng tình cảm của hắn đối với nàng thật sự là phu thê ư, có phải hắn đã coi tình huynh muội là tình phu thê hay không, hắn muốn nàng ở bên hắn, nhưng người hắn yêu trong lòng không phải là nàng?

 
Có lẽ là Trần Mặc, có lẽ là người nào khác. Có lẽ là một nữ tử xa lạ tương lai
sẽ sinh hoàng tử cho hắn.
 
Lòng Trạm Liên âm ỉ đau, nàng đã nhiều lần chờ đợi một câu hứa hẹn của Trạm Huyên, hắn nói hắn cũng không đồng tình cách làm của Bình Nam vương, nói hắn sẽ không nạp thiếp làm tổn thương nàng, chỉ mong muốn hoàng hậu sinh con nối dõi cho hắn.
 
Đó mới là Tam ca ca trong mắt nàng.
 
Thế nhưng nam nhân trước mặt này khiến nàng vô cùng thất vọng.
 
"Trẫm nói đừng quan tâm đến chuyện nhà bọn họ, rốt cuộc muội vẫn không chịu nghe lời? Còn lấy việc đại hôn của chúng ta để uy hiếp trẫm, chẳng lẽ trẫm không đồng ý muội, muội sẽ thật sự không gả cho trẫm?" Trạm Huyên lạnh lùng nói.
 
Trạm Liên cắn môi, cứng nhắc thốt ra hai chữ: "Đúng vậy."
 
Trạm Huyên giận quá hóa cười, được lắm, được lắm, dù sao nàng cũng mượn thời cơ này nói chuyện làm hoàng hậu, suy cho cùng chính là không muốn gả cho hắn, thảo nào nàng chần chừ không chịu chọn ngày, hóa ra chưa bao giờ để trong lòng. Hết lần này đến lần khác!
 
Trạm Huyên nghiến răng, trên trán nổi gân xanh, giống như muốn ăn thịt người.
 
Trạm Liên thấy hắn giống như hung thần ác sát với nàng, càng nản lòng thoái chí.
 
Hai người âm thầm giằng co hồi lâu, Trạm Huyên phẩy tay áo bỏ đi.
 
Phút chốc Trạm Huyên xoay người, Trạm Liên dường như nghe thấy thứ gì đó vỡ nát.

 
Đỗ Cốc Hương vẫn đứng ở phòng bên, chờ triệu kiến, loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người tranh chấp, nóng lòng không thôi, tỳ nữ chạy vào nói muốn tiễn xa giá, nàng vội vàng chạy ra, chỉ thấy bộ mặt tức giận của Minh Đức đế nhanh chóng biến mất bên ngoài viện.
 
Đỗ Cốc Hương quay lại sảnh chính, lo lắng nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Trạm Liên dưới ánh nến, nói: "Ta biết cô tốt với ta, nhưng cô chớ vì ta mà khiến hoàng thượng tức giận, như vậy không đáng?"
 
"Tại sao?"
 
"Người là Tam ca ca cô yêu quý!"
 
Mắt Trạm Liên rưng rưng, nhưng lại nhịn xuống.
"Hắn không phải." Một lát, nàng nhẹ giọng nói.
 
***
 
Hôm sau Trạm Liên được triệu kiến tiến cung bái kiến mẫu phi.
 
Thục Tĩnh thái phi đương nhiên là không biết tranh chấp đêm qua, thấy nàng thì vẫn ôn hòa như cũ.
 
"Nghe nói hôm trước ngươi bị bệnh, bây giờ đã khỏe hơn chưa?"
 
"Đa tạ nương nương lo lắng, con uống mấy thang thuốc đã khỏe rồi."
 
"Ai da, ngươi chớ ngại uống thuốc, thuốc đắng dã tật, câu này không sai đâu."
Thục Tĩnh thái phi nhìn sắc mặt nàng, chân mày nhíu lại: "Ta thấy sắc mặt của ngươi vẫn kém, môi không có chút huyết sắc, có phải còn chưa khỏe hẳn hay không?"
 
Trạm Liên khẽ lắc đầu, cụp mắt nói: "Là bị lạnh thôi ạ."
 
"Vậy ngươi ra ngoài nên mặc nhiều chút." Thái phi sai Hồng cô cô mang thêm hai chậu than nữa, lại nói: "Từ sau khi Vĩnh Lạc đi, ta chỉ cần nhìn thấy ai không khỏe, trong lòng ta lại lo lắng."

 
Trạm Liên càng cúi thấp đầu hơn.
 
Người bên ngoài mang chậu than lên, Thái phi lại lệnh cho Hồng cô cô mang tới một cái hộp bạc nhỏ đưa cho Trạm Liên, Trạm Liên vừa mở ra nhìn, một mùi thuốc xông vào mũi.
 
"Đây là dưỡng tâm hoàn thái y viện bí chế cho ta, thân thể ta vẫn luôn khó chịu, uống một viên thuốc này là đỡ đi rất nhiều, bởi vậy ta sai người làm nhiều chút, ngươi lấy về uống, nếu hết rồi, lại tới chỗ ta lấy."
 
"Đa tạ nương nương." Trạm Liên nghe xong, trong mũi ngập tràn mùi thuốc đông y quen thuộc, có lẽ là dưỡng khí bổ máu, nàng không đành lòng phụ ý tốt của mẫu phi, chỉ đành bỏ vào trong tay áo.
 
Thục Tĩnh thái phi thấy nàng cất xong, gật đầu. Trong điện im ắng giây lát, Thái phi lại do dự mở miệng: "Ngươi và bệ hạ..."
 
"Nương nương yên tâm, con tuyệt đối sẽ không trở thành hoàng hậu Đại Lương." Trạm Liên ngắt lời thẳng thắn nói.
 
Người được sắp đặt bên cạnh Thái phi lén nói chuyện này cho Thuận An, Thuận An lại vội vàng hai năm rõ mười bẩm báo chủ tử.
 
Trạm Huyên đang bắn tên, nghe vậy mũi tên bắn thủng tấm bia.
 
Hôm sau, một đạo thánh chỉ phong hậu đột nhiên chiếu cáo thiên hạ.
 
Tứ nữ Toàn thị Toàn Nhã Liên hiền lương thục đức, xinh đẹp hiền dịu, phẩm hạnh đoan chính, có lòng ngay thẳng, tĩnh chính thùy nghi. Tôn làm hoàng hậu, cùng trẫm đồng thể, kế thừa tông miếu, mẫu nghi thiên hạ. Khâm thử!
 
Trạm Liên nghe được thánh chỉ trong miệng Thuận An công công, sắc mặt không một chút vui mừng. Thuận An thấy thế dè dè dặt dặt nói chúc mừng nàng.
 
Nhưng Trạm Liên lại gỡ một món đồ trên cổ xuống, bỏ vào hai tay đang cầm thánh chỉ của Thuận An.
 
Không lâu sau, tiểu thái giám thúc ngựa đem đồ vật vào hoàng cung, Minh Đức đế đang ở Càn Khôn cung tâm thần không yên chờ tin tức, vừa nghe người đã trở về liền sải bước ra ngoài đón. Tiểu thái giám run như cầy sấy mà mở khăn lụa gói vật kia ra trình thiên tử.
 
Trạm Huyên vừa nhìn rõ đồ vật kia, lùi lại một bước, trong lòng run lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.