Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 131




"Bệ hạ, Khang Nhạc công chúa gửi bệ hạ, nói là trả ngọc bội về nguyên chủ."
 
Bọc trong khăn lụa, lại là ngọc bội hộ mệnh hắn đưa cho nàng!
 
Trạm Huyên sợ đến hồn bay phách lạc, dường như không dám tin đứng dậy, quả thực là bạch ngọc nuôi bằng máu hắn, tim hắn như bị bóp lấy. Hắn đẩy tiểu thái giám xông ra ngoài, thậm chí bị vấp phải bậc thềm suýt chút nữa ngã sấp xuống.

 
Một đám cung phó kinh hô thành tiếng, bọn họ hoàn toàn không kịp đỡ, chủ tử đã biến mất khỏi tầm mắt.
 
Minh Đức đế như lạc vào ác mộng năm đó. Khi Vĩnh Lạc qua đời, hắn cũng sợ hãi bồn chồn như vậy. Bây giờ so với lúc đó chỉ có hơn chứ không có kém!
 
Liên Hoa Nhi đang làm cái gì? Nàng không cần ngọc bội nữa, hoặc là không cần hắn nữa, hoặc là không muốn sống nữa!
 
Trạm Huyên chỉ cần nghĩ đến ngọc bội kia rời xa thân thể Liên Hoa Nhi, Liên Hoa Nhi sẽ hồn phi phách tán, lại không còn cách nào trú trong thân thể Toàn Nhã Liên nữa, chớp mắt máu nóng trong người như chảy ngược, hắn cưỡi tuấn mã trong cung điên cuồng quất roi phi như tên bắn, bàn tay to nắm chặt dây cương lại run lên không ngừng.
 
Trạm Huyên một đường phi điên cuồng, trong mắt không còn thứ gì mà xông thẳng về phía trước, hơn mười ngự lâm quân theo sát phía sau, tất cả hoảng hốt từ hoàng cung phi ra ngoài, hô người xung quanh nhường đường, nhưng có người đi đường không kịp tránh, móng ngựa đen lóe lên trước mắt, ngay sau đó một loạt móng ngựa vượt qua mặt, bách tính sợ đến hồn bay phách tán, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
 
Trạm Huyên sải bước vào thấy nghi trượng phong hậu vây kín lấy phủ công chúa, Thuận An công công tay vẫn nâng thánh chỉ, lo lắng kiễng chân đợi chủ tử đến. Hắn sống đến ngần này tuổi, nhưng chưa bao giờ thấy thánh chỉ phong hậu không có người nhận!
 
Vừa thấy bóng dáng Minh hoàng vào nội điện, Thuận An công công cuống quít nghênh đón, không ngờ dường như có một trận cuồng phong quét qua, Thuận An chớp mắt, cái bóng kia đã đến trước cửa.
 


Thái giám nô tỳ ở cửa vội vàng lùi lại quỳ xuống, nét mặt Trạm Huyên căng thẳng, vén mành đi vào.
 
Trạm Liên ngồi trong phòng chính cúi đầu xếp bàn cờ, Đỗ Cốc Hương đứng bên cạnh đang khuyên nhủ, Hỉ Phương và Nhụy Nhi lo lắng ở phía sau nhón chân nghểnh cổ.
 
Trạm Huyên xông vào, quay đầu dừng chân, ánh mắt hốt hoảng khóa chặt lấy dung nhan Trạm Liên, vội vàng quan sát một lượt, cẳng thẳng đến nỗi môi gần như mím thành một đường.
 
Trạm Liên nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, rồi sau đó mỉm cười.
 
Đồng tử đen đột nhiên co rút. Trạm Huyên gần như không thể hô hấp.
 
"Tam ca ca, huynh đã đến rồi."
 
Câu nói ấy giống như tiếng trời, lúc này Trạm Huyên mới có cảm giác sống lại. Hắn phục hồi tinh thần, tiến lên ôm Trạm Liên thật chặt, lấy miếng ngọc bội vẫn luôn cầm trong tay đeo lên cổ nàng.
 
Đỗ Cốc Hương dẫn đám nô tỳ quỳ xuống, thấy hoàng đế coi như không có người ngoài, tiến lên ôm chặt Trạm Liên, phi lễ không dám nhìn, lặng lẽ dẫn người, nửa quỳ lui ra ngoài.
 
Hai người một ôm một đẩy, đâu còn bận tâm người ngoài nữa?
 
Tay Trạm Huyên run run đeo ngọc bội lên cổ nàng, lại kề sát người nàng. Trạm Liên nghiêng đầu lấy tay chắn.

 
"Muội muốn mạng trẫm, trẫm cho muội, trẫm cho muội cái mạng này!" Trạm Huyên gầm lên bên tai nàng.
 
Trạm Liên bị siết đến đau, nhưng không nói lời nào, chỉ ngăn cản nhưng cuối cùng không chống lại được sức lực của Trạm Huyên, miếng ngọc bội nuôi bằng máu đế vương kia cuối cùng lại đeo trên cổ nàng.
 
Trạm Liên đưa tay muốn cởi ra, lại bị Trạm Liên nhanh tay nắm lấy, hắn ôm siết nàng vào trong ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ, hắn mới buông xuống căng thẳng trong lòng, vùi đầu vào cổ nàng thở dốc.
 
Trạm Liên thấy thân thể cường tráng run nhè nhẹ.
 
Nàng cắn cắn môi dưới, không đẩy hắn ra, nhưng cũng không ôm lại hắn.
 
Một lúc lâu, Trạm Huyên mới tìm về bảy hồn sáu phách, hít sâu một hơi, nhẹ buông ra, hắn nhìn nàng chằm chằm, giọng nói khàn khàn mà cứng rắn: "Thân thể muội có chỗ nào không khỏe không?"
 
Trạm Liên lắc đầu.
 
Lúc này Trạm Huyên mới cảm thấy chân mềm nhũn: "Nếu có lần sau, muội báo trước cho trẫm một tiếng, trẫm móc tim cho muội trước, muội hẵng giày vò!"
 
Trạm Liên nở nụ cười: "Lời này của ca ca là chỉ cho quan viên phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn. Ngày đại hôn huynh vẫn chưa thương nghị với muội, đã sai người đưa tấu chương đến, bảo muội tạ chủ long ân."
 

Cả đường Trạm Huyên đã sớm hối hận nghìn vạn lần, nếu chuyện đó làm hắn và Liên Hoa Nhi mãi mãi xa cách, hắn cũng sẽ không làm cách đó.
 
"Là trẫm sai rồi, trẫm không nên làm trái mong muốn của muội, trẫm lại gọi người mang ngày tốt đến, muội tự chọn một cái, được không?" Hắn dè dè dặt dặt nói.
 
Ai ngờ Trạm Liên vẫn lắc đầu: "Không được."
 
Yết hầu Trạm Huyên khẽ động: "Không được chỗ nào?"
 
Trạm Liên ngẩng đầu nhìn Trạm Huyên, sắc mặt thản nhiên lại có chút kiên định nói: "Tam ca ca, muội đã suy nghĩ rất lâu, muội vẫn không thể làm hoàng hậu của huynh, huynh vẫn nên cưới người khác đi!"
 
Lời nói không vui không giận này vô tình khiến lực đạo trong tay Trạm Huyên nặng thêm: "Muội không cần trẫm nữa?"
 
"Tam ca ca nói gì vậy, chỉ là muội cảm thấy chúng ta làm huynh muội tốt hơn, làm phu thê quả thật vẫn còn chưa được..."
 
"Chưa được chỗ nào? Hả? Chưa được chỗ nào?" Trạm Huyên giống như đứa trẻ bị oan, gặng hỏi đến cùng, lay lay người Trạm Liên.
 
Trạm Liên nở nụ cười: "Làm phu thê, huynh không còn là Tam ca ca luôn suy nghĩ cho muội, cưng chiều muội nữa, cũng không biết tại sao, huynh bây giờ, muội cũng không muốn gặp!"
 
Liên Hoa Nhi của hắn vậy mà lại chán ghét hắn! Trước mắt Trạm Huyên tối sầm, tâm can bảo bối hắn ngậm trong miệng sợ tan mà nay lại nói không muốn nhìn thấy hắn!
 
Trạm Huyên hốt hoảng nói: "Là chuyện của Trạm Diệp ư? Trẫm lập tức hạ chỉ, cho bọn họ hòa ly, hòa ly ngay hôm nay!"
 
Trạm Liên nói: "Ca ca vốn đứng về phía Bình Nam vương nói năng hùng hồn, mặc cho muội cầu tình thế nào cũng không để ý tới, bây giờ lại thay đổi, tóm lại muội cũng không phải quyết đánh đến cùng, mặc dù bọn họ hòa ly tốt hơn, nhưng ca ca không cần vì muội từ hôn mà miễn cưỡng bản thân, đây là hai chuyện khác nhau."
 

Đây là hai chuyện khác nhau! Chẳng phải là nguyên do nàng tức giận, trả lại ngọc bội hay sao! Trạm Huyên chăm chú nhìn gương mặt và ánh mắt lãnh đạm của Trạm Liên, nghĩ đến nàng thực sự xa cách hắn, thậm chí rời khỏi hắn, từng cơn sợ hãi xâm nhập hắn.
 
"Liên Hoa Nhi, có chuyện gì muội nhất định phải nói, trẫm đều nghe theo muội, trẫm vẫn là Tam ca ca của muội, đời này không thay đổi, muội đừng suy nghĩ lung tung nữa."
 
Trạm Huyên sợ hãi, hắn thực sự sợ hãi.
 
Liên Hoa Nhi là người bảo vệ hắn, cho dù khắp thiên hạ là kẻ địch của hắn, hắn cũng chắc chắn Liên Hoa Nhi sẽ quyết định đứng bên cạnh hắn, nhưng mà Liên Hoa Nhi lại có thể chán ghét hắn?
 
"Muội không có lời gì muốn nói, ca ca huynh bảo người bên ngoài rút lui đi, lý do muội cũng đã nghĩ xong, chỉ cần nói là muội từng gả cho người..."
 
Trạm Huyên không muốn nhất chính là Trạm Liên tìm lý do không muốn lấy hắn. Miệng hắn chặn môi nàng lại.
 
Trạm Liên hung hăng cắn Trạm Huyên một cái: "Ca ca, chúng ta không làm phu thê thì không thể lại như vậy nữa!"
 
Trạm Huyên bị đau, trừng mắt nhìn nàng, buồn bực không nói gì xé rách xiêm y nàng, cúi đầu hôn lung tung trên mặt nàng, ai nói không thể làm phu thê, ai nói không thể!
 
Trạm Liên giãy dụa một chút, nhưng lại không nhúc nhích nữa, mặc cho Trạm Huyên làm bừa.
 
Trạm Huyên dừng lại, dường như bị một chậu nước lạnh từ trên trời dội xuống. Nếu lúc này cưỡng bức nàng, sẽ chỉ khiến Liên Hoa Nhi càng thêm chán ghét hắn.
 
Hắn luống cuống tay chân chỉnh lại xiêm y của nàng.
 
"Là chuyện trẫm không cho muội sinh dưỡng hoàng nhi, đúng không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.