"Vậy rốt cuộc là vì sao?" Trạm Huyên sắp bị cái lắc đầu của nàng bức điên rồi. Cho dù là kẻ bị xử trảm, thì chết cũng chết rõ ràng. Nàng thì một lời không nói đã muốn lấy mạng hắn, hắn sao mà nhắm mắt!
Trạm Liên cụp mắt, "Nhưng cũng không phải vô cớ, chỉ là thay đổi thân phận, ca ca và muội sẽ dần xa cách, chi bằng cứ làm huynh muội, trái lại còn tự tại hơn."
Trạm Liên càng nói càng nhẹ, đây không phải lời thật của nàng.
Nàng vừa muốn làm huynh muội với hắn, vừa muốn làm phu thê với hắn. Nhưng hôm nay hắn như vậy, nàng chẳng thể làm huynh muội với hắn, cũng không làm nổi phu thê.
Trạm Liên nén khổ đau.
Trạm Huyên cao giọng, "Chúng ta dần dần xa cách? Ta chỉ hận không thể móc tim đưa cho muội, muội còn muốn ta làm sao thì mới được?"
Trạm Liên chăm chú nhìn hắn, mở miệng muốn nói, nhưng chỉ có thể thở dài.
Trạm Huyên ôm chặt lấy nàng, "Vì sao lại thở dài, Liên Hoa nhi? Muội luôn thương ta nhất, bây giờ ta làm sai, nhưng thánh chỉ đã tới trước cửa, chẳng lẽ muội muốn thể diện hoàng đế của ta mất sạch trước mắt hạ nhân, trở thành trò cười thiên hạ sao?" Hắn chua xót thủ thỉ bên tai nàng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trạm Liên cắn răng, quyết tâm không quan tâm tới, "Ca ca chỉ cần nói ta từng bị bỏ, không xứng để lập hậu, không những không kẻ nào cười huynh, mà còn để lại tiếng tốt cho huynh."
Trạm Huyên khó tin trừng mắt nhìn nàng. Hắn đã nói tới vậy, nàng vẫn không thương xót hắn?
Trạm Liên đẩy hắn ra, xoay người, "Ca ca hồi cung đi."
Trạm Huyên ôm nàng không buông, "Liên Hoa nhi, muội đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, hôm nay muội phải nhận thánh chỉ này!" Nàng hóa ra đã tỉnh ngộ, nhận thức rằng tình cảm với hắn không phải là phu thê!
Trạm Huyên nghĩ thế, làm sao có thể không hoảng hốt? Hắn mở miệng muốn gọi Thuận An đưa thánh chỉ vào, cưỡng ép ấn vào tay nàng để xong việc.
Trạm Liên càng cố gắng thoát khỏi hắn, quay đầu trừng mắt với hắn, "Huynh đã muốn oai phong đế vương, sao phải khổ sở tìm tới nơi này của ta, chi bằng dọa lấy mạng, trói chặt ta đưa đi thành hôn phải chăng càng nhanh hơn?"
"Ta đã bao giờ thể hiện uy phong đế vương với muội?" Hắn đối với nàng chỉ là sĩ diện? Nàng không thể hiện uy phong nữ đế với hắn đã là trời cao độ lương rồi!
"Ta biết huynh sẽ không thừa nhận, ngắn gọn nói huynh là chủ tử, ta là nô tài, huynh truyền khẩu dụ, đưa thánh chỉ, ta liền ngoan ngoan làm theo là được!"
"Thật sự quá oan uổng cho ta rồi!"
"Oan ở đâu? Ta và huynh thương nghị chuyện của A Hương, huynh một lời cũng không nghe ta, một lòng vì Bình Nam vương, Trần Mặc cô nương ở Phượng Hoàng sơn đột nhiên xuất hiện, mới gặp đã hứa ban phi vị cho nàng ta, ta nói muốn sinh dưỡng hoàng nhi của mình, huynh ngoài mặt thì nói ta nghe lời, lại còn nói tới chỗ phi tử khác cùng nàng ta sinh hoàng tử rồi mang tới cho ta, huynh có nghĩ ta muốn hay không? Giờ thì hay hơn, rõ ràng nói chờ ngày tốt sẽ cưới ta, giờ bỗng nhiên thánh chỉ tới, tiểu công công liền cung hỉ ta rồi!"
"Huynh đi đi, tam ca, hôm nay ta không muốn gặp huynh nữa, hoàng hậu này, ta cũng không làm!" Trạm Liên vung tay áo một cái, lạnh mặt mời hắn đi.
Trạm Huyên thấy nàng quyết tuyệt, hồn sắp bay mất rồi, sao dám rời khỏi, hắn tiến đến muốn ôm lấy nàng, Trạm Liên lại lùi về sau. Nhưng hành động đó khiến hắn càng hoảng, Liên Hoa nhi là...thật sự không muốn bên hắn nữa sao?
"Liên Hoa nhi, muội đừng vội, muội đừng nóng, việc này trẫm đều có lý do..."
Trạm Liên lạnh lùng cắt ngang, "Ta biết huynh có lý, huynh không có lý sao lại làm vậy? Chẳng qua đạo lý gì của huynh cũng không muốn nói với ta thôi, bây giờ huynh không để tâm ta, mọi chuyện không cần ta cho phép, sao phải nhiều lời với ta làm gì?"
Trạm Huyên không ngờ nàng có ý nghĩ hoang đường như vậy, hắn không để tâm nàng? Tội gì phải nhiều lời với nàng? Thật sự là oan lớn tày trời!
"Ta không đúng muội để bụng, ta phải để bụng với ai? Ta không nói với muội, là có nỗi khổ tâm riêng...Ta sẽ nói hết, ta nói hết được không?"
"Giờ ta không muốn nghe, dẫn tiểu công công đó đi đi!" Trạm Liên không thèm nhìn hắn, không kìm được lửa giận trong lòng, ném hết quân cờ bệ phật xuống đất, trâm ngọc phát ra tiếng vang lanh lảnh kinh tâm.
Quân cờ tán loạn mặt đất như đánh vào tận sâu trong lòng Trạm Huyên, khiến tim hắn cũng loạn lên rồi.
Liên Hoa nhi của hắn, đã bao giờ đối với hắn như vậy? Chẳng phải luôn là ba phần giận bảy phần nũng nịu, có bao giờ bùng phát thế này?
Lồng ng.ực Trạm Liên phập phồng hai cái, xoay đầu đi ra ngoài.
Trạm Huyên vội vã kéo tay nàng lại khóa chặt trong lòng, hắn mơ hồ cảm thấy, hôm nay nếu không giữ lấy nàng, nàng sẽ cao chạy xa bay không quay đầu nhìn hắn một cái.
Trạm Liên vùng vẫy hết sức, Trạm Huyên không dám mạnh tay, không dám bảo nàng dừng lại, trán hắn đầy mồ hôi, trong miệng không ngừng nói: "Trạm Diệp hắn nhỏ con, bởi vậy, lúc nào cũng cẩn thận, Đỗ thị lại cao lớn hơn thiếp thất nhiều, Trạm Diệp chỉ có thể có oai phong nam tử đối với thiếp thất, bởi vậy hắn e dè Đỗ thị, cũng tự ti không sao thể hiện khí khái nam nhân, mới nạp thêm hai tiểu thiếp, muốn ra vẻ với họ! Trạm Diệp không để ý mặt mũi nói việc này với ta, là muốn giữ Đỗ thị lại bằng mọi giá! Trẫm cũng là nam tử, tự biết nỗi khổ của hắn, bởi vậy mới đồng ý, điều này sao có thể nói rõ với muội? Còn Trần Mặc kia, lần trước ta đã nói với muội, chẳng qua là một phi tử, không quan trọng, bởi vậy mới tự đồng ý, nếu sớm biết trong lòng muội để tâm, sao ta lại làm vậy..."
"Huynh chỉ lừa ta, huynh rõ là thích Trần cô nương, huynh xem huynh nói chuyện với cô ấy hợp ý vậy, cười đến khoái trá! Nếu là thay người khác làm phi chắc huynh cũng không vui vậy đâu! Ngay cả thái tử cũng thích cô ấy, cô ấy làm hoàng hậu có phải quá hợp? Mở miệng là nói muốn Trần cô nương sinh hoàng nhi, nhìn một cái huynh đã vừa ý cô ấy! Đúng rồi, cả đường về cô quạnh, huynh và cô ấy có phải đã làm lễ phu thê rồi hả?" Nếu thật có chuyện này, nếu thật là vậy, nàng sẽ...không quan tâm hắn nữa?
"Không, không! Có trời làm chứng, ta chỉ nguyện cùng muội làm lễ phu thê cá nước thân mật! Nữ tử khác, ta đều không muốn ôm, không muốn hôn!"
"Huynh lại lừa ta! Huynh một lòng muốn tìm người thông tuệ làm phi để sinh ra hoàng tử cho huynh, đâu ra mà không muốn ôm nữ tử khác, huynh vừa ghét ta ngốc, sao cứ phải khổ sở bắt ta làm hậu!"
"Ta muốn lừa muội, ta sẽ bị sét đánh chết! Cái gì mà thông minh cái gì mà ngốc, muội là cô nương thông minh sáng dạ nhất đời, sao ta lại ghét muội? Ta không muốn muội sinh hoàng tự, là lo cho thân thể muội!"
"Nữ nhân sinh con là chuyện hiển nhiên, người khác làm được, sao ta thì không?"
"Thân thể muội không như kẻ khác, mặc dù muội quên, ta thì không!" Trạm Huyên dưới tình thế cấp bách, rốt cuộc đem chuyện giấu trong lòng nói ra.
Trạm Liên nghe vậy, không vùng vẫy nữa, mắt ướt lệ ngẩng đầu nhìn hắn.
Trạm Huyên thấy vậy, có chút tức giận bản thân mau mồm, nhưng việc đến nước này, nếu hắn không nói rõ, bảo bối sẽ nghĩ lung tung gì nữa mất. Hắn hít sâu một hơi, "Ta lần này xuất chinh trở về, ở trên đường..."