La Chí Hữu! Hắn bắt cóc tôi. Đưa tôi đến một căn biệt thự, nơi hoang vu hẻo lánh của vùng núi. Nhốt tôi vào một căn phòng kín mít. Rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi thật sự rất sợ. Tôi sợ mẹ tôi sẽ phát ngất vì tôi biến mất, tôi sợ Thiên Bảo sẽ điên cuồng tìm tôi khắp mọi nơi nhưng vô ít. Tôi sợ... Tôi sợ, rất sợ.
Có tiếng mở cửa. La Chí Hữu, hắn bước vào. Nhưng bây giờ gương mặt kia. Liệu tôi có còn kính trọng mà gọi bằng thầy được không? Khốn khiếp!
Tôi nghiến răng. Cố gắng tung hoành hai cổ tay bé nhỏ trong chiếc còng tay bị khóa.
Bàn tay ấy mơn man trên gò má tôi, qua môi xuống cổ. Nó khiến tôi rợn sóng lưng.
- Bỏ ra!
- Tại sao phải bỏ? Em bây giờ là của tôi. Là của tôi em hiểu chứ?
- Khốn khiếp! Tôi méo phải của thầy?
- Hahaha. Vậy còn là của ai được hả?
- Thả tôi sớm. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
- Em nhìn em bây giờ xem. Em báo bằng niềm tin sao?
Tôi vùng vẫy. Cố gắng hét rống lên.
- Rồi Thiên Bảo sẽ cứu được tôi thôi. Thầy sẽ bị bắt ra sở cảnh sát!
- Em đừng có mà mơ. Tốt nhất bây giờ em phải nghe lời tôi. Khốn khiếp!
Hắn vơ chiếc cốc trên bàn ném xuống đất. Chiếc cốc vỡ toang.
Tôi nhìn theo những mảnh vỡ. Cỏi lòng tôi bây giờ tan nát chẳng khác gì chiếc cốc đó. Người mà tôi kính trọng. Thật đáng phỉ nhổ.
Vũ Thiên Bảo. Trong lòng tôi bây giờ Chỉ có ba chữ Vũ Thiên Bảo. Mau cứu em...
-----------------
Sau khi Bối Diệp Hân ngất đi. La Chí Hữu nhẹ nhàng bế cô đặt trên chiếc giường trắng êm ái rồi thu dọn những mảnh vỡ với nụ cười chua xót.
Anh xin lỗi tất cả. Cô gái anh yêu. Bối Diệp hân. Thật sự bây giờ anh hết cách rồi! Dù cô có ghét có hận anh đi chăng nữa anh cũng chấp nhận. Đúng! Anh rất ích kỉ. Ích kỉ đến mức không thể nào làm bộ vui vẻ chúc cô hạnh phúc bên người khác không phải anh. Cô phải là của anh. Nhất định phải là của anh...