“Vị này chắc là Tề phu nhân?” Một vị công tử áo tím tà mị trẻ tuổi từ sau bụi hoa xuất hiện, đầu đội kim quan, tay cầm quạt giấy.
Tề Hưng vội vàng hành lễ, cũng quay đầu nói với Hân Duyệt: “Thiếu nãi nãi, vị này chính là Tấn vương thiên tuế.”
Tề Vân Đình giãy khỏi tay của nàng, cũng khom người thi lễ: “Tấn vương.”
Hân Duyệt liếc nhìn hắn một cái: “Không phải chàng mất trí nhớ sao, sao lại nhận ra Tấn vương?”
Tề Hưng đổ mồ hôi, không vội vàng hành lễ với Tấn vương, còn có thời gian liếc mắt đưa tình?
“Cái đó, thiếu nãi nãi, đại thiếu gia lúc vừa tỉnh ngay cả Tấn vương cũng không nhận ra, sau đó bọn tiểu nhân mới nói lại với ngài ấy.” Hắn liều mạng ở sau lưng ra dấu làm động tác.
Hân Duyệt không chút hoang mang làm lễ: “Thôn phụ quê mùa không hiểu biết, mong Tấn vương thiên tuế thứ tội.”
Hắn xinh đẹp cười: “Không sao, nghe nói Tề phu nhân trước giờ không câu nệ tiểu tiết, biết cách trị gia, vợ chồng tốt đẹp. Nay Tề đại nhân bị thương mất trí nhớ, tại hạ rất xấu hổ, hy vọng Tề phu nhân có thể giúp hắn hồi phục trí nhớ, bổn vương tự nhiên trọng dụng.”
Kỳ thật lời hắn nghe đồn nguyên là: Tề phu nhân hung hãn dã man, không tuân theo lễ pháp, không cho Tề Vân Đình nạp thiếp. Nhưng mà, Tề Vân Đình lại cố tình yêu thường người vợ này như báu vật, nói gì nghe nấy.
Tấn vương khó hiểu: Chẳng lẽ là thuật phòng the rất cao?
Hân Duyệt cười ảm đạm: “Thiên tuế, nay Vân Đình mất trí nhớ, không thể vì triều đình ra sức, không bằng cứ để chàng theo bọn ta về nhà thôi, như vậy mới giúp chàng từ từ nhớ ra mọi chuyện.”
Tấn vương ngồi vào trong đình nghỉ mát, lập tức có vài mĩ tì dâng trà thơm. Hắn nhiệt tình mời mọi người ngồi, Tề Vân Đình cùng Hân Duyệt ngồi ở hai bên.
Xếp quạt lại, nâng chén thưởng trà, thật đúng là bộ dáng một quý công tử hào hoa phong nhã.
“Vân Đình là nhân tài hiếm có, bổn vương sao có thể để hắn về quê mai một. Tề phu nhân cứ ở lại vương phủ, chậm rãi làm cho hắn khôi phục trí nhớ.”
Hân Duyệt muốn nói chờ hắn khôi phục trí nhớ thì trở lại cũng được mà, có điều nhìn vẻ mặt cười đến cương quyết của Tấn vương, nói vậy hắn cũng sẽ không đồng ý.
Ba ngày tiếp theo, mọi người thay nhau kể cho Tề Vân Đình chuyện trước kia, trí nhớ của hắn vẫn không hồi phục chút nào, nhưng trong đầu thật ra bị cứng rắn nhồi nhét vài thứ.
Có điều tự mình nhớ so với người khác kể tất nhiên là không giống nhau, hắn đối với Hân Duyệt vẫn không có loại thân thiết gắn bó như trước kia. Hai đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu ngược lại chiếm được cảm tình của hắn nhiều hơn.
Hân Duyệt lấy tay che mặt, buồn bực nhìn hai đứa trẻ ngồi trên đùi Tề Vân Đình, vui đùa ầm ĩ thành một đoàn.
Đó từng là vị trí của ta.
Má Ngô đến mang hai đứa trẻ đi ngủ trưa, Hân Duyệt cuối cùng có cơ hội, cao hứng xoa tay.
Sau hoa viên không người, nàng lẻn đến trên đùi Tề Vân Đình, nhào vào trong lòng, hai má kề sát ngực hắn.
Một tay hắn để trên bàn, một tay xấu hổ lơ lững giữa không trung.
“Nàng thật sự là thê tử của ta?” Vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng và không tin tưởng.
Cũng may Hân Duyệt không có ngẩng đầu nhìn, “Đương nhiên, chàng không nhớ được cũng không sao, ta sẽ không vứt bỏ chàng.”
“Ý nhi nhìn rất giống ta, Phong nhi...... ừ, cũng giống ta, có điều nàng thật sự là mẹ của chúng sao?”
“Tề Vân Đình, chàng còn dám nói những lời này nữa ta cắn chàng.” Nàng trợn mắt ngẩng đầu.
Hắn bất đắc dĩ mím môi, mặt nhăn thành trạng thái bể bãi nương dâu.
Hân Duyệt nhìn mặt hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng mềm lòng, lại dụi vào ngực hắn: “Đêm nay để cho Ý nhi và Phong nhi ngủ với má Ngô đi.”
“Cũng được, ta đi chuẩn bị tiệc tối.” Hắn đứng dậy, không chút nào lưu luyến ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đem Hân Duyệt bỏ lại phía sau hoa viên, bước đi.
Làm nàng tức giận đến giơ chân.
Đêm nay, Tấn vương phủ đại yến quần thần. Chủ tử vui một chút, liền đem hơn trăm danh ca cơ thưởng cho quần thần.
Tề Vân Đình được tặng hai người, một đen một trắng, mỗi người mỗi vẻ.
Hân Duyệt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía trong phòng, quả nhiên không có từ chối, chim trắng dịu dàng cầm trái nho đưa đến bên miệng hắn, chim đen còn quá đáng hơn, trực tiếp lấy bộ ngực cọ mặt hắn.
“Ý nhi, đi.”
“Dạ, mẹ.” Ý nhi làm động tác nghiêm, giống như mũi tên rời cung lao vọt đi.
“Cha......” Người ta nói con vào phòng cha là không cần gõ cửa, cho dù là hoàn cảnh nào, chỉ cần nó còn chưa trưởng thành sẽ không phạm pháp.
Hai ca cơ sửng sốt, tự động né ra một chút khoảng cách.
“Oa, tỷ tỷ thật đẹp, chơi với ta đi.” Nó đi tới nắm lấy váy chim đen, đến lúc nàng lấy lại tinh thần tươi cười với đứa trẻ dễ thương kia thì nó đã chạy tới trước mặt chim trắng.
“Vẫn là tỷ tỷ này tốt hơn.” Nó ở phía sau ôm lấy chân chim trắng không buông, hai vị mỹ nữ kinh ngạc, con so với cha còn thú vị hơn.
Càng thú vị còn ở phía sau, hai tiếng kêu thảm thiết lần lượt bùng nổ, một kẻ ôm ngực, người thì ôm đùi.
Hai con bò cạp bị chấn động rớt xuống, hai mỹ nữ sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, vốn định tìm người nam nhân dựa vào, tiếc rằng tiểu ma vương kia đã chiếm lấy lồng ngực dày rộng của nam nhân.
Mắt thấy nốt đỏ trên người nhanh chóng sưng to, hai ca cơ thê lương rú lên, Tề Vân Đình không kiên nhẫn phất tay, bảo các nàng đi xuống tìm đại phu.
“Hai vị tỷ tỷ, bọ Xanh, bọ Hồng là bạn tốt của ta, cắn một lần sẽ không cắn nữa, các tỷ lại đến chơi với ta nhé.”
Ý nhi hắc hắc cười xấu xa, hai ca cơ vẻ mặt đau khổ rời đi, ai còn dám quay lại.
Tề Vân Đình cười khẽ: “Ý nhi chơi bò cạp không sợ bị chích sao?”
“Kẻ ngốc mới để bị chích, Ý nhi thông minh, chưa bao giờ bị chích cả.” Nó kiêu ngạo nhếch khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ha ha, ta không có say.” Hắn buông Ý nhi, đem hai con bò cạp bỏ vào bình.
“Ở kinh thành ngày, quả nhiên thích thú mà.” Nàng rót chén trà.
Tề Vân Đình không khách khí uống một hơi cạn sạch, ngồi vào ghế từ ái nhìn Ý nhi và Phong nhi.
Không để ý tới ta, không sao cả, sẽ có lúc chàng để ý ta thôi.
Má Ngô và tiểu Nghiên đến ôm hai đứa trẻ rời đi, Hân Duyệt liếc mắt nhìn Tề Vân Đình, ta xem chàng còn có thể giả tới khi nào.
Ngọn nến bập bùng, bóng cây lắc lư, trong phòng chỉ còn lại hai người, tăng thêm hương vị ái muội.
“Nếu nàng đã là thê tử của ta, vậy cùng nhau ngủ đi.” Tề Vân Đình say khướt tới gần nàng.
“Cái gì kêu nếu, cái gì kêu vậy?”
Hân Duyệt bất mãn, ngồi xuống bên cạnh hắn, tự mình cởi áo khoác, nằm vào bên trong.
Tề Vân Đình hắc hắc cười mỉa, “Nàng cũng không hầu hạ vi phu đi ngủ sao?”
“Có muốn ngủ hay không.”
Hắn tay chân không quá nhanh nhẹn cởi áo tháo thắt lưng, tiến vào ổ chăn của nàng.
“Sao nàng lại ngủ bên trong? Nữ nhân không phải nên ngủ bên ngoài sao.”
“Đó là nhà người khác, nhà chúng ta khi nào thì không phải chàng ngủ bên ngoài phụ trách châm trà.” Hân Duyệt thái độ hung dữ.
Tề Vân Đình trố mắt nhìn nàng táp lưỡi: “Ta còn là không tin nàng là thê tử của ta.”
Hân Duyệt cáu giận cắn hắn một ngụm, đẩy hắn xuống giường đi thổi tắt ngọn nến.
Trong phòng lập tức đen, hắn lần mò lên giường, lẳng lặng nằm xuống.
Hân Duyệt nắm tay hắn trong ổ chăn, ở lòng bàn tay viết xuống một chữ: Giả.
Tề Vân Đình lại cầm tay nàng viết xuống hai chữ: Nhớ nàng.
Hân Duyệt chỉ cảm thấy một trận tê dại từ lòng bàn tay truyền đến toàn thân, nhịn không được cáu giận bổ nhào vào trên người hắn khóc: “Chàng thật là xấu, sao chàng có thể quên, chàng lại có thể quên ta. Ta hận chàng, hận chàng...... Ngô......”
Nâng tay xoa mái tóc của nàng, tay phải nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng.
“Nàng...... Nàng đừng khóc, ta tin nàng là thê tử của ta còn không được sao.”
“Cái gì kêu tin ta là, vốn là như vậy.” Giọng nói của nàng ngang ngược.
“Được rồi, vốn là như vậy.” Giọng điệu hắn bất đắc dĩ.
Hắn tiếp tục viết vào lòng bàn tay trong ổ chăn – làm sao phát hiện
Nàng trả lời – tiếng tim đập của chàng
Hắn không tiếng động cười, bờ môi cọ nhẹ lên má nàng.
-- nhớ ta không
-- không
Hắn híp mắt căm tức, Hân Duyệt không nhịn được cười khanh khách.
“Cười cái gì?”
“Cười chàng đó, trước kia ở trên giường dũng mãnh như vậy, hiện tại...... Xong rồi?”
“Cái gì kêu xong rồi? Ta liền dũng mãnh cho nàng xem.” Hung tợn áp nàng xuống phía dưới.
“Người ta mặc kệ thế nào, trước kia chàng không như vậy.” Lại châm dầu vô lửa.
“Quan tâm trước kia là cái dạng gì, dù sao bây giờ cứ như vậy.” Hắn đã sớm nhịn không được.
“A......”
Tấn vương được bẩm báo lại là: Tề Vân Đình ra vẻ đạo mạo, trước mặt mọi người thì ôn hòa, lúc ở cùng phu nhân trong trường hợp đó giống như mãnh hổ. Tề phu nhân quả nhiên mạnh mẽ, thuật ngự phu rất cao. Có một chút có thể xác định: Tề Vân Đình quả thật mất trí nhớ.
Tấn vương gật đầu, bị ta đoán đúng rồi chứ gì.
Một đêm kia, hai người trò chuyện qua lòng bàn tay.
-- vì sao giả bộ
-- nghe được lời không nên nghe
-- giả đến khi nào
-- thái tử trở về
-- ta phải phối hợp diễn
-- đương nhiên
-- không được chọc ta nhột
Hắn hôn nàng một ngụm
-- có trêu hoa ghẹo nguyệt hay không
-- cam đoan chỉ mình nàng
Nàng hừ một tiếng, đụng đến một vết sẹo trên người hắn.
Kinh ngạc, nghi vấn ngẩng đầu.
Hắn đáp -- ngũ quỷ làm bị thương.
Hân Duyệt áp vào ngực hắn, không thèm nhắc lại, lẳng lặng cùng hắn rúc vào nhau.
Tề Vân Đình ôm chặt nàng, bàn tay to mơn trớn mỗi một tấc da thịt.
Trong lòng bàn tay đang ngứa, liền cần giảm ngứa; Trên người sờ ngứa cũng cần giải ngứa, vì thế, đêm nay bọn họ phấn đấu chế tạo ngứa và giải quyết ngứa.
Hân Duyệt cười thầm: Tề Vân Đình chàng thủ đoạn cao tới đâu, còn có thể gạt được ta?
Ngày đầu tiên gặp mặt bổ nhào vào người hắn thì đã cảm giác được tiếng tim dồn dập của hắn, quả thực đập nhanh tới nỗi muốn văng ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của hắn thì liền nghi ngờ, tình trạng mâu thuẫn này phải giải thích làm sao?
À, hiểu rồi, giả bộ.
Trước khi đi không phải đã nhắc nhở ta sao – sai lầm của ta còn có thể phạm.
Được rồi, ta liền phối với chàng diễn một tuồng kịch. Chính là đắn đo không biết nên diễn tới trình độ nào là phù hợp, nghĩ tới nghĩ lui, không phải chàng mất trí nhớ sao, ta đây cứ cho rằng chàng thật sự mất trí nhớ là được.
Tiểu nháo di tình, đại náo thương thân (đại khái là: náo loạn nhỏ thì làm rạn nứt tình cảm, náo loạn lớn thì hại đến thân thể). Khóc thì khóc, làm ồn ào làm cho mọi người cảm thấy ta không cam lòng là được, nếu thật sự là tìm cái chết, nói không chừng hắn liền chống đỡ không được lòi đuôi.
Ở phía sau hoa viên, ta cố ý thử một câu, để cho Ý nhi và Phong nhi ngủ với má Ngô, tim hắn lại cuồng nhiệt đập mạnh, thậm chí có thể cảm giác được hắn rục rịch xúc động.
Người này thật đúng là có thể giả bộ, cư nhiên mặt không chút thay đổi liền bỏ đi. Hừ! Lừa ai chứ, là sợ bản thân không giả bộ được nên mới vội vàng bỏ trốn.
Ta cao hứng giơ chân, ngoài miệng lại mắng to hắn vong ân phụ nghĩa.
Qua vài ngày cơ sở ngầm của Tấn vương tựa như ít đi, Hân Duyệt cảm giác những ánh mắt soi mói bên người cũng bớt đi nhiều, kỳ thật nàng diễn cũng không khó diễn, chỉ cần đừng tìm Tề Vân Đình thân mật là được. Buổi tối là thời gian bọn họ trao đổi, hai người trước sau chưa từng mở miệng, chỉ là viết viết vẽ vẽ trong lòng bàn tay. Có khi Tề Vân Đình sẽ nói cho nàng, ngày mai nên diễn cái dạng gì, Hân Duyệt làm theo là được.
Thẳng đến năm ngày sau, công chúa An Bình xinh đẹp dịu dàng tìm đến, bộ dáng hai người trò chuyện vui vẻ hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp mặt.
Hân Duyệt thật sự muốn mắng người: Mụ nội nó, đầu năm nay, lúc mới cưới chẳng có ong bướm gì, nay thành vợ chồng già thì bắt đầu đấu với tiểu tam?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiếp cận kết thúc, đều là ngọt ngào