Hai ngày này, Tề Vân Đình đều là buổi sáng đi ra ngoài làm việc, buổi chiều thì ở nhà cùng Hân Duyệt. Có khi tựa hồ ngàn lời nói không hết, có khi chỉ lẳng lặng chàng nhìn ta, ta nhìn chàng, cũng may đều là soái ca, mỹ nữ, xem hoài không chán. (cặp vợ chồng tự luyến nhất mà ta từng biết)
Cơm chiều xong, bọn họ quyết định, đi Bích Ngọc hàm thăm Thu Sương, nghe nói hai ngày nay nàng bệnh, ăn vào là nôn ra hết.
Khoác lên người bóng đêm lung linh, tiến vào phòng khách Bích Ngọc hàm, Vân Thụ đang ngồi trên ghế ngẩn người, thấy đại ca, đại tẩu đến, vội đứng dậy nghênh đón.
"Thu sương đâu, nghe nói nàng bệnh."
Vân Thụ chỉ tay vào phòng ngủ, "Ở bên trong."
Hân Duyệt cất bước vào trong, Tề Vân Đình ngồi ở phòng khách nói chuyện với Vân Thụ.
Trong phòng bố trí rất thanh nhã, có thể thấy được sở thích của chủ nhân.
Thu Sương yếu ớt nằm trên tháp, thấy đại tẩu đến thì muốn đứng dậy. Hân Duyệt nhanh bước đến bên tháp, ép nàng nằm xuống.
"Thân mình không tốt, không cần đứng dậy, hai ngày không gặp, sao ngươi lại tiều tụy vậy."
Thấy quan tâm chân thành trong mắt đại tẩu, Thu Sương càng cảm thấy không còn mặt mũi gặp người.
"Đại tẩu, tẩu nói xem có phải ta sống thừa hay không."
"Nha đầu ngốc, nói linh tinh gì vậy, tất cả mọi người đều chờ ngươi khỏe lại cùng đến đình giữa hồ nói chuyện phiếm đó."
" Đại tẩu, ta nói thật, nếu không phải sợ song thân kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, ta đã......"
" Đừng nói bậy, cũng không phải chuyện gì lớn, ngươi nghĩ gì vậy. Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, chúng ta không nói, người khác làm sao biết được. Hay là ngươi còn chưa từ bỏ ý định với hắn?"
"Hừ! Tâm của ta đã chết rồi, không nghĩ về huynh ấy nữa. Huynh ấy là kẻ lừa đảo, lừa không biết bao nhiêu người rồi."
"Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt, loại tài tử phong lưu như hắn không thật lòng đâu, nếu ngươi đã tỉnh ngộ, vậy thì cứ sống thật tốt với Vân Thụ, đừng nghĩ linh tinh nữa."
"Nhưng mà, phu quân có thể tha thứ cho ta không?"
Hân Duyệt mỉm cười, "Ngươi không nghĩ đệ ấy có thể bao dung nhẫn nhịn ngươi đến hôm nay, đã là tha thứ cho ngươi rồi sao?"
"Nhưng mà, hai ngày nay chàng chưa từng nói chuyện với ta."
"Như vậy sao được, có nói ra thì trong lòng mới tốt hơn."
Nàng kéo tay Thu Sương, đỡ thân mình gầy yếu của nàng ra phòng khách.
Hai người đều cúi đầu không nói, Hân Duyệt đành phải đánh vỡ im lặng: "Vân Thụ, kỳ thật ngươi cũng là người có trí tuệ, có độ lượng, đã bao dung nửa năm, cũng không thay đổi."
Vân Thụ cười khổ một tiếng: "Ta nào có vĩ đại như vậy, đêm động phòng hoa chúc biết trong lòng nàng có người khác, ta cũng không muốn miễn cưỡng, bởi vì......"
Ánh mắt của ba người đều tập trung trên người hắn, hắn đứng dậy nhìn chằm chằm bức tranh chữ trên tường, cắn môi, tiếp tục nói: "Bởi vì nếu theo nguyện ý của nàng, cũng vừa vặn có thể tùy theo tâm ý của ta, ta có thể một lòng thương nhớ một cô nương."
Hân Duyệt giật mình không nhỏ, liếc mắt nhìn Tề Vân Đình, hắn tựa hồ cũng rất ngoài ý muốn, không thể tưởng được đầu gỗ như Vân Thụ cũng có đối tượng thầm mến.
Tề Vân Đình nói: "Nhị đệ nếu đã có người trong lòng, vì sao không sớm nói ra, đến nhà gái cầu hôn không phải được rồi sao?"
Vân Thụ cười khổ: "Nhiều năm trước nhìn thấy nhị tiểu thư nhà Thái Thú cười với huynh, ta đã có ấn tượng sâu sắc trong lòng. Vì thế, ta xem nàng như tiên nữ, cung phụng trong lòng. Nói đến cầu hôn, ha ha...... Ta tự biết không có khả năng, lại là thân phận đích thứ khác biệt, căn bản là cùng nàng vô vọng. Tuy nhiên năm trước nàng đã thành thân cùng Lão tứ Chúc gia, ta chúc phúc cho nàng, lại chỉ muốn toàn tâm toàn ý dùng hết đời mình yêu nàng."
Thu Sương cúi đầu không nói, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn.
Hân Duyệt bất đắc dĩ nhìn thấy Tề Vân Đình cười khổ, hắn cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Để ta kể các người nghe một câu chuyện, ngày xưa có hai người là sư tỷ muội, một người tên Thiên Sơn Đồng Lão, một người là Lí Thu Thủy, các nàng đều thích sư đệ Vô Nhai Tử, vì thế hai người tranh cả đời, đấu cả đời, đến cuối cùng trước khi lâm chung mới phát hiện sư đệ thích chính là Tiểu sư muội, mà không phải hai người các nàng, vì thế, hai người bắt tay làm hòa, Đồng Lão cuối cùng nói một câu khiến ta ấn tượng sâu sắc, nàng nói, chúng ta đã lầm cả đời rồi." (nhân vật trong truyện Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung)
Hân Duyệt nhìn vợ chồng Vân Thụ trầm mặc không nói, nói tiếp: "Vì một người không thích mình, đau khổ đợi cả đời, sao không tìm một người tri âm, cùng nhau chung sống ngọt ngào. Nếu các ngươi đã hiểu rằng suy nghĩ trong lòng mình là vô vọng, tại sao không biết quý trọng người trước mắt, cho nhau yêu thương, cùng sống những ngày tháng tốt đẹp?"
Thu Sương cúi đầu nói: "Ai không muốn có thể giống như đại ca đại tẩu, kháng lệ tình thâm, vợ chồng ân ái, nhưng mà ta đã làm sai, còn có thể mong cầu phu quân tha thứ hay chăng?"
Vân Thụ ngượng ngùng quay mặt qua: "Nếu nói vậy, ta cũng có sai."
Hân Duyệt cười nói: "Tốt lắm, nếu đã tháo mở khúc mắc, các ngươi cũng đừng tự phê bình nữa, hơn nữa là Thu Sương đó, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, ngươi xem Vân Thụ đối với ngươi thật tốt, sợ ngươi tự trách, còn nói hết tâm sự của mình ra. Cái này, các ngươi cũng xem như hai người cùng lưu lạc thiên nhai, sau này quan tâm lẫn nhau, từ từ thân thiết. ha ha."
Vợ chồng Vân Thụ liếc mắt nhìn nhau, đều tự đỏ mặt cúi đầu, khóe miệng lại khẽ cong cong.
Thu Sương đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hoảng sợ rơi lệ đầy mặt: "Đại tẩu, hai ngày nay tâm trạng ta không tốt, ăn cái gì phun cái đó, nhưng mà...... bà bà (mẹ chồng) lại mang tới rất nhiều thuốc bổ, canh gà, tổ yến, chắc là nghĩ ta...... Đại tẩu, ta nên làm sao bây giờ?"
Hân Duyệt sửng sốt, hình như là có nghe nói Nhị di nương chờ mong ôm cháu, hai ngày nay mặt mày vui vẻ, xem ra là nghĩ Thu Sương mang thai.
Hân Duyệt xấu hổ cười một tiếng: "Chuyện này, chuyện này nói ra cũng không chắc chắn, có lẽ một lần thì có, có lẽ rất nhiều lần cũng không có. Tuy nhiên các ngươi còn chưa có vợ chồng chi thật, có điều, cứ làm nhiều chút là được. Chỉ cần có thể nhanh nhanh mang thai, cũng dễ ăn nói với Nhị di nương. Ta thấy hai người cứ bắt đầu từ đêm nay đi, chúng ta đi, không làm phiền các ngươi."
Nàng kéo Tề Vân Đình đi ra ngoài, miệng còn dặn dò: "Vân Thụ, hai ngày nay Thu Sương thân mình không tốt, lại là lần đầu tiên, ngươi dịu dàng một chút, ha ha."
Người nào đó đỏ mặt đứng dậy tiễn, tựa hồ là đồng ý lời đại tẩu nói.
Hân Duyệt mở cửa, mới vừa nhấc chân lên, kinh ngạc nhìn trong ánh trăng mông lung, thấy có mấy bóng người đứng trước cửa, vẫn không nhúc nhích.
Nàng sợ hãi kêu một tiếng, lui hai bước.
Tề Vân Đình không biết chuyện gì, vội ôm nàng vào lòng, mới phát hiện trước cửa đang đứng năm sáu người.
Ngọc bội kêu leng keng, Nhị di nương mang theo bốn năm nha hoàn, bà tử vào phòng.
Bà đi vài bước tới trước mặt Thu Sương, "Ba", "Ba" Hai tiếng, lúc mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, đã thu hồi hai tay. Trình độ này còn lợi hại hơn cả Dung ma ma. (nhân vật trong truyện Hoàn Châu cách cách của Quỳnh Dao)
Hân Duyệt mở to mắt, thấy trên mặt Thu Sương là năm dấu tay, thậm chí còn hơi rướm máu, có thể là do nhẫn trên tay Nhị di nương cào trúng.
Nhị di nương tức giận đến ghế giữa ngồi xuống, bốn năm nha hoàn, bà tử đứng phía sau, chốc lát, cầm lấy tách trà nha hoàn mới dâng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mắt phượng sắc bén vẫn liếc nhìn Thu Sương.
"Xoảng." Chén trà rơi xuống đất, nước nóng bắn lên chân Thu Sương, nàng đờ đẫn đứng đó, tựa hồ người bị nóng là người khác.
"Được lắm," Nhị di nương lạnh lùng mở miệng, "Nửa năm, còn không có vợ chồng chi thật. Ngay cả lão nương cũng bị ngươi lừa, ngươi lợi hại nha."
Thu Sương cúi đầu không nói, thân mình đơn bạc run rẩy.
Vân Thụ nhíu mi, ngập ngừng nói: "Mẹ, kỳ thật là do con......"
"Ngươi câm miệng cho ta, ngươi là đồ vô dụng, sao ta lại sinh ra thứ hỗn đản như ngươi. Mất mặt xấu hổ cũng không tính, vốn đang có một cơ hội tốt, bây giờ lại bị nhà người ta giành trước, hừ!"
Hân Duyệt ngơ ngác nhìn nhìn Tề Vân Đình, không biết nói cái gì cho phải.
Nhị di nương lạnh lùng cười, "Hôm nay ta phải chính mắt nhìn thấy, các ngươi đem gạo sống nấu thành cơm cho ta."