Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 7: Ta được



Tề Vân Đình sờ sờ hai má, cảm giác mềm mại ấm áp kia, đầu lưỡi trơn mềm khẽ chạm vào……

Quên đi, phải làm chuyện quan trọng trước, hắn chỉnh lại quần áo, đi ra ngoài xử lí con thỏ.

Lúc đặt con thỏ lên lửa nướng, người kia vẫn còn hò hét.

” Nàng cứ gào như quỷ khóc sói tru, coi chừng sẽ dụ dã thú tới.”

Hân Duyệt bật cười chạy đến ngồi cạnh hắn,”Sao rồi, ăn được chưa.”

“Ăn được cũng không cho nàng ăn, vừa rồi vì cứu nàng, hao phí nhiều thể lực lắm, ta phải ăn hết.”

“Được, ta bảo đảm một ngụm cũng không ăn.”

—- Hey hey hey, phục ta đi, nhìn con mèo nhỏ như nàng còn có thể hống hách tới khi nào, sớm muộn gì nàng cũng phải e dè khép nép theo ta về nhà làm vợ ta.

—- hứ, không cho ta ăn, ngươi tưởng vậy là xong à, ta không chỉ ăn một ngụm, mà là ăn rất nhiều ngụm, ta phải ăn sạch từ đầu tới chân con thỏ luôn.

“Thơm quá hà, thì ra cổ nhân khi đi ra ngoài đều mang theo muối.” Hân Duyệt nhìn hắn đang rải muối lên thịt thỏ.

” Cái gì là cổ nhân, nàng sao cứ nói những lời ta nghe không hiểu thế.”

” A, vô ý, vô ý, ta cũng không biết tại sao từ lúc bị đụng trúng đầu cứ nói những lời kì lạ đó.”

Tề Vân Đình xé một chân con thỏ,”Ăn đi, nhìn nàng sắp rớt nước miếng rồi kìa.”

“Hì hì, vậy cám ơn nha.”

Sức ăn của Hân Duyệt không nhiều, một cái chân cũng no rồi, Tề Vân Đình cầm toàn bộ con thỏ ngồi gặm, nhả xương ra ngoài.

” Ta mệt rồi, buồn ngủ.”

” Lạnh như vậy, làm sao ngủ, như vậy đi, nếu nàng không để ý, ta có thể hy sinh một chút, ôm nàng ngủ.” Tề Vân Đình không chút để ý thản nhiên nói.

—- để ý sao không, dù sao chân cũng để ngươi ôm rồi, ôm thân thể một chút thì có sao, còn có thể vụng trộm ăn đậu hủ.

Hân Duyệt da mặt dày cười cười, liền nhào đến nằm trong lồng ngực người ta. Ngồi trên đùi người ta, vòng cánh tay ôm cổ, còn dùng sức hướng cọ cọ vào lồng ngực hắn, ui, thật ấm áp, dễ ngủ hơn……

Lại không biết một người khác đang làm túi ngủ nghĩ gì,—- haiz, kể từ lần đó*/ mà nay cảm thấy mình ngồi an tĩnh giống Liễu Hạ Huệ, đang ôm người đẹp nha, tại sao lại……

Cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực, hàng lông mi thật dài nhắm lại cũng thấy xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn, bờ môi đỏ mọng kiều diễm, xuống chút nữa, là đôi gò bồng đảo tròn trịa đàn hồi mà hắn đã từng lĩnh giáo, chẳng qua chỉ dùng đầu chứ không phải dùng tay, cặp mông mềm mại của nàng đang ngồi trên đùi mình……

Đứng lên đi, ngươi mau đứng lên đi, tuy hắn đã nhiệt huyết sôi trào, hận không thể động tay động chân, nhưng mà…… Nhưng mà không đứng lên được, có lẽ là do đã yên lặng quá lâu đi, nhưng mà, Tề Vân Đình đã cảm giác được nó ngo ngoe muốn động.

Có lẽ nó biết cho dù có đứng lên, cũng không thể làm gì được, không phải sẽ nhẫn nhịn tới nội thương? Cho nên không muốn đứng dậy.

Thật ra hắn nghĩ cho Hân Duyệt, cũng là đang cho mình có thời gian suy nghĩ, thật ra có muốn cưới nàng vào cửa hay không, tuy hắn có tự tin, nhưng mà…… Hơn nữa, hành vi của nàng quái dị, còn có rất nhiều việc không giải thích được. Vốn hắn đã chuẩn bị tâm lí cả đời không lấy vợ, chỉ tại mẹ bắt ép hắn cưới người thứ năm.

Hắn cúi đầu, ấn một nụ hôn lên gò má ửng hồng của Hân Duyệt. Mỉm cười ôm nàng đi ngủ.

Hôm sau, lúc mặt trời chiếu rọi, khí lạnh tản đi rất nhanh.

Không dám để Hân Duyệt mang hài thêu hoa đi đường nữa, Tề Vân Đình cõng nàng đi từng bước về phía trước, cũng may đế giày da trâu của mình có tẩm dầu, không sợ thấm nước.

Đi khỏi rừng rậm, nhìn thấy một con ngựa đen như đứng đợi ở bìa rừng. Phía trước là một bình nguyên rộng lớn, tuyết đã sắp tan hết, lộ ra những ngọn cỏ xanh.

Hồ Hân Duyệt: Con ngựa của ngươi đúng là không tệ, huấn luyện lúc còn nhỏ à.

Tề Vân Đình: Đó là ngựa Quan công biết không.

Hồ Hân Duyệt: Ngựa Xích Thố nha, sao ta lại không có kiến thức như vậy, nhưng con ngựa của ngươi cũng không phải màu đỏ mà.

Tề Vân Đình: Cùng một giống đó, nhưng màu lông không giống nhau, ta gọi là Lam Thố.

Hồ Hân Duyệt: Lam Thố? Vậy còn không bằng gọi là hồng miêu.

Tề Vân Đình: Đừng lảm nhảm nữa, ngồi cho vững.

——— ————–làm phiền chút xíu———— ———–

Ngựa xích thố là con ngựa nổi tiếng của Quan công trong Tam quốc chí, nghe đồn có thể chạy xa vạn dặm.

——— ————-mời các bạn đọc tiếp———— ———–

Hai người lên ngựa, ngựa chạy như điên sau một lúc, tốc độ dần dần chậm lại.

Hồ Hân Duyệt: Oa, rất thoải mái, trước giờ ta chưa từng cưỡi ngựa vui như vậy.

Tề Vân Đình: Ha ha, kĩ thuật của ta cũng không tệ đúng không.

Hồ Hân Duyệt: Ngươi lượn đi, dù sao cưỡi trâu cũng vậy thôi.

Tề Vân Đình: Không phải nàng vừa nói mình rất thoải mái sao.

Hồ Hân Duyệt: Vừa rồi chạy nhanh, cảm thấy gió thổi quét qua tà áo phiêu diêu rất đẹp, lúc này đi chậm, mới cảm thấy không thoải mái, yên ngựa này quá nhỏ, chỉ hợp cho một người ngồi, ta ngồi phía trước, hơi hơi ê ẩm rồi.

Tề Vân Đình: Được rồi được rồi, thiên kim đại tiểu thư của ta, ta ngồi nhích ra phía sau nhường yên ngựa cho nàng, ta ngồi phía sau yên ngựa là được chứ gì.

Hồ Hân Duyệt: Như vậy cũng không tệ lắm, yên ngựa rất mềm, ngồi rất thoải mái

Hân Duyệt có thể là do cưỡi ngựa quá lâu, ngồi lâu sẽ mỏi, không yên ổn ngọ ngoại lung lung, tìm kiếm một vị trí thoải mái hơn.

Tề Vân Đình hít sâu một hơi, cặp mông tròn trịa của nàng cứ cọ tới cọ lui trên người ta, đây không phải là quyến rũ trắng trợn hay sao……

Con ngựa nương theo đường gập ghềnh chạy lúc nhanh lúc chậm, cũng vô tình làm tăng ma sát của hai người.

—- cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, vậy không cần nhịn nữa, nên làm gì thì làm cái đó thôi……

Hồ Hân Duyệt: Ai da, ngươi có cảm thấy yên ngựa này lại không thoải mái rồi không, vừa rồi còn mềm mại lắm, sao bây giờ lại cứng, còn đâm ta nữa.

Tề Vân Đình: Cứng…… Ôi…… Thích

Hồ Hân Duyệt: Ngươi hừ hừ cái gì vậy, có nghe ta nói chuyện không.

Tề Vân Đình: Ngồi lâu, chắc chắn là không thoải mái, nàng cứ chuyển động xíu, hoạt động một chút là được rồi.

—-□, đã bao lâu? Bao lâu không có cảm giác này?

Hồ Hân Duyệt: Hoạt động một chút, sao ta lại cảm thấy càng nóng hơn, chắc là ma xát sinh nhiệt rồi, ngươi chưa học vật lý chắc không biết đâu.

Giờ phút này, Tề Vân Đình căn bản không thèm để ý Hân Duyệt đang nói cái gì, đang say mê cảm thụ cảm giác đã lâu không có, Hân Duyệt khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn, thì thấy mặt hắn đỏ bừng, miệng thở dốc.

—- đôi mắt trong veo như nước mở to, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng mở ra khép lại, ôi, ta cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi—— Tề Vân Đình cuối cùng không nhịn nổi, ôm Hân Duyệt vào lòng, mạnh mẽ hôn nàng.

Hắn dùng một bàn tay nhanh ấn tay kia lại không cho chúng nó sờ loạn, bởi vì hắn biết như vậy sẽ dọa Hân Duyệt.

Kỳ thật cái hôn này đã dọa đến nàng, bởi vì hắn hôn quá nhanh, lại mạnh, công thành đoạt đất, môi lưỡi cùng tiến, làm người ta say mê…… (xin lỗi nếu lời văn của bạn có thô thiển, bạn không biết miêu tả sao nữa @_@)

Hồi lâu sau, chậm rãi buông nàng ra, mắt môi đều cười, chờ bạt tay của nàng, bởi vì tính cách của hắn tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.

Hân Duyệt ngây người rất lâu, uất ức đến hai mắt đều rưng rưng,” Ngươi…… Ngươi ăn hiếp ta, nụ hôn đầu của người ta cứ như vậy bị ngươi cướp đi rồi? Ta lại không thương ngươi, ngươi…… Ta phải báo thù.”

—- đánh đi, nàng cứ đánh, chỉ cần không đánh chết ta, về sau có cơ hội ta còn…… uhm?

Đôi môi nóng bỏng lại dán lên, Tề Vân Đình kinh ngạc trợn to mắt, chưa hôn đủ???

Nụ hôn nhiệt tình này không thể so với nụ hôn ngắn khi nãy, Hân Duyệt cố ý cắn phá môi của hắn, máu tươi càng làm cho Tề Vân Đình thêm hưng phấn, đang chuẩn bị kéo dài trận chiến, Hân Duyệt đã rút tay lại.

Hân Duyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, đấm một quyền vào khóe môi hắn, máu tươi chảy ròng ròng.

Tề Vân Đình xoa xoa máu ở khóe miệng, cười thản nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.