Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị

Chương 9-1



Ăn xong bữa tối, ngồi ở ban công hóng mát, gió mát từ từ thổi vào mặt, hưng hoa quế thơm ngát nồng nàn cánh mũi, dựa vào vai Cam Nhĩ Thụy, Chu Chiếu Hi thoải mái khép mắt lại, cảm giác nhận bầu không khí giờ phút này thật yên tĩnh.

"Thật hy vọng thời gian ngừng lại vào giờ khắc này." Cô than nhẹ.

"Vậy tối này em không cần về, ngủ qua đêm ở đây." Anh nắm tay của cô lên, vụng về đan xen năm ngón tay cô.

"Không được..., em đã nói với mẹ em tối nay sẽ về." Gần đây thường xuyên về muộn, thỉnh thoảng lại còn ở lại chỗ anh qua đêm, mẹ cô đã có chút nghi ngờ, hỏi có phải cô qua lại với bạn trai không, cô không muốn mẹ biết chuyện cô và Cam Nhĩ Thụy, cho nên nói dối là tăng ca hoặc đi công tác.

Nghiêng người dò xét cô, Cam Nhĩ Thụy hạ tối hậu thư."Rốt cuộc đến lúc nào thì em mới chịu sắp xếp cho anh gặp bác gái? Nếu như em lại kéo dài, ngày mai anh sẽ qua đó chào hỏi bác gái." Anh không hiểu rốt cuộc cô băn khoăn cái gì, vẫn trì hoãn chuyện này.

Cô khẩn trương ngước mắt."Anh không thể làm như vậy tùy tiện chạy đến nhà em..., mẹ em sẽ bị dọa mất."

Anh không hài lòng lắm trừng cô, "Vậy em nhanh sắp xếp đi, anh không có kiên nhẫn nữa." Mỗi lần cô muốn rời khỏi, anh lưu luyến muốn chết không rời được, hận không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cô.

"Được rồi, em sẽ sắp xếp, tóm lại, không có sự đồng ý của em anh không được qua, liền chạy đi gặp mẹ em nha." Chu Chiếu Hi không yên lòng dặn dò, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Anh kéo cô lại, để cho cô đối mặt mình, nghiêm túc mở miệng, "Nếu như em làm cho anh đợi quá lâu, khó đảm bảo anh sẽ không làm như vậy."

". . . . . . Đã biết rồi." Nhìn ra được anh không phải tùy tiện nói một chút, Chu Chiếu Hi cảm thấy vui vẻ cũng có chút sợ hãi, một mặt vui mừng anh nghiêm túc đối xử với tình cảm của hai người, một mặt lại cảm thấy lo lắng. . . . . . Bọn họ thật có thể cứ như vậy, vẫn nắm tay nhau đi về tương lai sao?

"Này nhớ sắp xếp nhanh lên một chút nha. Anh đưa em về."

Cô lắc tay cự tuyệt, "Không cần, mới hơn chín giờ, em có thể tự lái xe về."

Sau khi cô rời khỏi, Cam Nhĩ Thụy nhìn quanh căn phòng trống rỗng, chợt cảm thấy trống vắng. Dường như càng lúc anh càng không muốn rời xa cô, mới chia tay liền bắt đầu nhớ cô.

Anh cười khổ đi vào thư phòng đọc sách.

Mấy phút sau, điện thoại di động đột nhiên vang lên, kiểm tra là số di động của cô, gương mặt tuấn tú thoáng chốc tràn lên nụ cười.

"Này, nhanh như vậy đã bắt đầu nhớ anh hả?"

Điện thoại một chỗ khác truyền đến giọng cô lo lắng nói, "Nghĩ tới cái đầu anh! Em vừa xảy ra tai nạn xe, anh có thể xuống đây một chút không?"

"Em đang ở đâu? Có nặng lắm không, người có bị thương không?"

"Em ở chỗ cách nhà anh khoảng năm trăm mét, xe em đụng vào người say rượu, vẫn quấn em, a. . . . . ." Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị cúp.

"Này, này, Chiếu Hi, Chiếu Hi!" Mặt Cam Nhĩ Thụy cứng lại, đi nhanh ra khỏi thư phòng, vừa ra đến trước cửa, thấy túi đánh golf một bên, tiện tay rút một cây gậy đánh golf mang ra ngoài.

"Làm phiền anh, phía trước năm trăm mét xảy ra tai nạn xe, gọi cảnh sát tới xử lý giúp." Xuống lầu đi tới đại sảnh, anh dặn dò bảo vệ, sau đó liền chạy như bay đi ra ngoài.

Đi tới hiện trường tai nạn, vừa thấy được Chu Chiếu Hi, anh vội hỏi: "Là ai quấn em?"

Chu Chiếu Hi nhìn anh, trái tim trong phút chốc tràn đầy cảm động, mới nói điện thoại không lâu, thời gian anh như vậy liền chạy tới, có thể suy ra nhất định là anh chạy một mạch tới đây.

"Anh ta ở đó. Anh cầm gậy chơi golf xuống làm gì?" Cô không hiểu liếc nhìn cây gậy anh nắm trong tay.

Nhìn theo hướng tay cô chỉ là một người đàn ông nằm lăn trên mặt đất, Cam Nhĩ Thụy sững sờ.

"Anh ta làm sao?"

"Anh ta té bất tỉnh, cho nên em mới muốn anh xuống giúp em mang anh ta lên xe, chở đi bệnh viện."

"Không phải em nói anh ta say rượu sao, vẫn quấn em?" Cho nên anh mới phải mang theo gậy đánh golf này để ngừa ngộ nhỡ.

Chu Chiếu Hi thoáng chốc hiểu, thì ra anh cho là cô gặp phải nguy hiểm, cho nên mới chạy tới muốn cứu người, cô lộ vẻ xúc động cười ra tiếng, đưa tay ôm anh, vùi mặt vào trong lòng anh.

"Anh thật đáng yêu! Cho nên, anh mới cầm theo gậy đánh golf tới chuẩn bị giúp em K người, thật sao?"

Bị cô nói đáng yêu, Cam Nhĩ Thụy không biết nên hay không nên vui mừng, "Em nhanh nói rõ ràng một chút, đây là chuyện gì xảy ra?"

"Thật xin lỗi, vừa rồi em còn nói chưa hết câu, không cẩn thận làm điện thoại rớt xuống đất hư mất." Mới vừa rồi có hơi sợ, nhưng bây giờ anh tới, tâm tình của cô nhất thời ổn định lại.

"Chuyện là như thế này..., sau khi anh ta đụng vào xe của em, em với anh ta cùng nhau xuống xe xem xét tình trạng xe hư hại thế nào, không ngờ anh ta say đến nỗi đứng cũng không vững, say khướt còn đổ thừa nói là em đụng xe vào anh ta, muốn em bồi thường cho anh ta, vẫn dây dưa không dứt, dám không chịu thừa nhận, em thấy anh ta say đến nỗi không thể nói lý lẽ, định cầm điện thoại gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng anh ta kéo tay em, không để cho em gọi điện thoại,em liền vùng lên, lấy điện thoại di động hung hăng gõ đầu anh ta mấy cái, sau đó, anh ta liền ngất đi, em gọi thế nào cũng bất tỉnh, em không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho anh."

Liếc mắt một cái nhìn người đàn ông say nằm trên đất, trên người anh ta truyền tới mùi rượu nồng đậm làm cho Cam Nhĩ Thụy chán ghét nhăn mày lại.

"Anh thấy anh ta say đã hôn mê."

Chu Chiếu Hi lo lắng nhìn người đàn ông trên đất, "Nhưng đầu của anh ta bị trầy chảy máu nha!" Mới vừa rồi cô đập mấy cái đó rất dùng sức.

Cam Nhĩ Thụy mềm mỏng lên tiếng trấn an cô, "Hẳn là bị thương ngoài sa, em cần gì phải lo lắng. Vừa rồi anh có dặn bảo vệ gọi cảnh sát, là anh ta lái xe khi say rượu, sai không phải là em . . . . A, cảnh sát tới rồi."

Người cảnh sát vừa tới, trước tiên hỏi thăm chuyện tai nạn đã xảy ra, sau đó hiện trường vị trí hai xe dấu vết phanh lại, không lâu, xe cứu thương chở người đàn ông say kia đi, Cam Nhĩ Thụy cùng Chu Chiếu Hi tới đồn công an làm biên bản.

Từ khi Cam Nhĩ Thụy đi ra từ chỗ ở trong cao ốc, bên kia đường có một chiếc xe màu trắng bạc dừng lại, trong xe một đôi mắt đẹp mắt thấy toàn bộ chuyện xảy ra.

"Xem ra thật sự là người phụ nữ kia. Đáng tiếc, chỉ cần thứ tôi muốn, không ai có thể cướp đoạt được thắng tôi, chờ xem đi!" Tràn đầy tự tin nói nhỏ vang vọng ở trong xe.

************

"Vì cái gì tôi phải giúp cô?" Giọng nói miễn cưỡng không có hứng thú hỏi.

"Chúng ta như cá với nước, giúp cá, anh chỉ cần phối hợp với tôi diễn một vở kịch, đối với anh cũng có chỗ tốt." Giọng nói ngọt ngào dụ dỗ.

"Tôi có cái gì tốt?"

Bác gái hạn cho các anh trong vòng hai năm phải sinh cháu trai cho bà đúng không? Tôi tin tưởng lấy cá tính của anh, nhất định không muốn bị người khác buộc làm chuyện như vậy, chỉ cần tôi thành công rồi, tôi cam đoan với anh, trong vòng hai năm tôi tuyệt đối sẽ mang thai, như vậy — , đến lúc đó cũng sẽ không chỉ có một mình anh cãi lời bác gái ra lệnh."

"Nghe có chút mê người, " suy tính chốc lát, người đàn ông gật đầu đồng ý, "Được rồi, tôi giúp cô lần này."

************

Mở cửa chính ra, nhìn thấy mẹ đang dùng chân giả luyện tập đi bộ, mặt Chu Chiếu Hi cười vui mừng.

"Mẹ, mẹ đã đi rất tốt."

"A, Chiếu Hi, sao hôm nay con về sớm như vậy?" Thời gian này con gái thường xuyên làm thêm giờ tới nửa đêm mới về nhà, khó được hôm nay mới hơn sáu giờ đã về.

"Bởi vì hôm nay không cần làm thêm giờ. Mẹ, mẹ đi lại mấy bước con xem thử có được không?" Hôm nay Cam Nhĩ Thụy có việc, cho nên cô mới có thể trở về sớm.

"Có gì để xem?" Trong miệng mặc dù nói như vậy nhắc đi nhắc lại, Chu Ngọc Trân vẫn đi vài bước cho con gái xem.

Dì Trương chăm sóc cho bà cười cười nói: "Tình trạng của mẹ con càng ngày càng tốt, dì thấy không bao lâu nữa, bà sẽ hoàn toàn không cần người chăm sóc nữa rồi, có thể sinh hoạt lại bình thường.!"

Chu Chiếu hi cảm kích nói: "Cám ơn dì Trương, dì đã giúp con rất nhiều." Có dì Trương khuyên bảo, mấy tháng này tâm trạng mẹ cô vui vẻ hơn rất nhiều, không hề mặt ủ mày ê, trên mặt luôn có nụ cười.

"Đâu nào, đây là chuyện dì phải làm. Con ăn cơm chưa? Dì đi nấu cơm, đợi một lát chúng ta ăn chung."

"Vâng, cám ơn dì Trương."

Sau khi dì Trương đi vào bếp, Chu Chiếu Hi đỡ mẹ ngồi xuống phòng khách.

"Con cũng ngồi xuống, mẹ có việc hỏi con." Chu Ngọc Trân chỉ vị trí bên cạnh.

Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ."Mẹ? Chuyện gì vậy?."

Ánh mắt Chu Ngọc Trân nhìn chằm chằm con gái, "Mẹ hỏi con một lần nữa, con phải thành thật trả lời, có phải con đang qua lại với bạn trai không?" Nhìn con gái gần đây khi về nhà, trên môi luôn hiện nụ cười, tâm trạng dường như rất vui, bà và dì Trương đều cảm thấy nhất định là con gái đang yêu, nhưng lần trước bà hỏi, con gái lại phủ nhận.

". . . . . ." Chu Chiếu Hi nhất thời im lặng, chần chờ không biết có nên nói chuyện cô và Cam Nhĩ Thụy cho mẹ biết không.

Nhìn vẻ mặt này của cô, Chu Ngọc Trân kết luận nhất định con gái đang che dấu điều gì, dịu dàng nói: "Chiếu Hi, mẹ là mẹ của con, có gì không thể nói với mẹ vậy, hả? Mấy năm nay, con luôn kiếm tiền nuôi gia đình còn trả những khoản nợ mà ba con để lại, đều không rãnh quen bạn trai, mẹ vẫn rất lo lắng, nếu như con thật sự đang quen người nào, dẫn về nhà cho mẹ xem, cho mẹ yên tâm."

Cô khẽ thở ra, thừa nhận, "Mẹ, con đang qua lại với một người."

"Đối phương là người nào?" Chu Ngọc trân vội vàng ép hỏi tới.

"Mẹ đã gặp anh ấy một lần, anh ấy chính là. . . . . ." Cô ấp a ấp úng nói: "Là chủ tịch của con."

"Chủ tịch công ty con?" Chu Ngọc Trân kinh ngạc nhìn con gái, "Làm sao lại là cậu ấy? Các con qua lại khi nào? Là cậu ấy theo đuổi con sao?"

"Vâng, là. . . . . . bắt đầu từ lúc mẹ nằm viện."

"Tính như vậy cũng được mấy tháng rồi. Cái con bé này cũng thật là, tại sao đến bây giờ mới nói cho mẹ biết?" Bà nhẹ trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.